Chương 666. Sự bi thương của quả trứng~
Lãnh Vô Yên nói ra:
- Thiếu đi những Yêu tộc có chiến lực cao cấp, bọn chúng không thể chống đỡ được nhân tộc, hoàn cảnh sống cũng bị phá hủy, cuối cùng những yêu tộc may mắn còn sống sót, bị dồn đến trong Thập Vạn Đại Sơn, từ đây không được bước ra khỏi rừng rậm nửa bước.
Lý Nhiên nuốt nước bọt.
Hắn vẫn cho rằng Thập Vạn Đại Sơn là lãnh địa của yêu tộc, không nghĩ rằng đó là một lồng giam mà nhân tộc tạo ra cho yêu tộc!
Lãnh Vô yên tiếp tục nói:
- Cho dù là tông môn hay hoàng tộc, vì bảo vệ cái gọi là 'kiêu ngạo của nhân tộc', tiêu hủy hoặc là ẩn giấu đi những ghi chép có liên quan.
Mà những người đã trải qua thời đại đó, thì cũng giữ kín như bưng những lịch sử hắc ám này. Cho nên Long Tộc và các loại Cổ Yêu đều trở thành truyền thuyết, chỉ có một số người biết được chân tướng.
Trong phòng dần yên tĩnh lại.
Chỉ còn lại tiếng nến thiêu đốt tí tách trong không khí.
Lý Nhiên thở ra một hơi.
Không nghĩ đến vào một cái bí cảnh Long Cung thôi mà có một tin tức khổng lồ như thế, điều này làm cho hắn ngây ngẩn cả người.
Lãnh Vô Yên nhìn hắn, trong con ngươi sáng ngời tràn đầy phức tạp.
Lý Nhiên mặc dù đối với sự tồn tại của Long Tộc không biết gì cả, nhưng bản thân hắn lại gắn bó với hình dáng của Long Tộc.
Thần Long ở trên tinh thần pháp tướng, kiếm khí cũng hình dáng của ngân Long, cùng với bí cảnh Long Cung chỉ chờ đợi hắn mở ra...toàn bộ những thứ này như một định số từ sâu xa.
Chỉ là bản thân của hắn còn chưa có ý thức đến mà thôi.
Lúc này Lãnh Vô Yên nghĩ đến điều gì đó, ánh sáng trắng trong tay chợt lóe lên,một quả trứng màu trắng thuần xuất hiện trong tay của nàng. Tỏa ra sức sống bừng bừng.
Lý Nhiên nhìn về phía quả trứng kia, hiếu kỳ nói:
- Sư tôn đây là cái gì?
Lý Nhiên tò mò đánh giá quả trứng kia.
Vỏ ngoài của quả trứng này trắng trong trơn tuột, hình dáng trơn mượt không vết sứt mẻ, cao bằng thùng nước, từ trong ra ngoài tỏa ra sức sống bừng bừng.
- Sư tôn, đây là cái gì?
So sánh với mấy quả trứng của dị khác, quả trứng này bề ngoài rõ ràng lớn hơn rất nhiều, hơn nữa sức sống mãnh liệt mà nó tỏa ra không ngừng, nói rõ nó là một quả trứng có lai lịch không có tầm thường.
Lãnh Vô Yên nói ra:
- Đây là một quả trứng của dị thú đến từ Luân Hồi cảnh, là Bổn Tọa từ lấy được từ tay của Minh Kính thượng nhân.
Vốn là thù lao mà Trần Uẩn Đạo muốn mời Minh Kính ra tay trợ giúp.
Mà nàng muốn để cho Lý Nhiên hết giận, một kiếm chém Trần Uẩn Đạo ở bên ngoài Đông Hải, khiến cho Minh Kính thượng nhân sợ vỡ mật.
Minh Kính vì để cho Lãnh Vô Yên nguôi giận, hắn tặng quả trứng như vật quý giá này cho nàng.
Vốn dĩ nàng không có coi quả trứng này ra gì, nhưng bây giờ thì...
- Luân Hồi cảnh?
Lý Nhiên nghe vậy sửng sốt.
Liên quan đến Luân Hồi Cảnh, hắn cũng đã từng nói chuyện phiếm với Dịch Thanh Lam và Sở Linh Xuyên về chỗ này, nên biết đó là một nơi thần bí và nguy hiểm cực kỳ.
Quả trứng này đến từ chỗ đó? Quả nhiên Trần Uẩn Đạo có liên quan đến Luân Hồi cảnh.
Lý Nhiên cau mày suy tư.
Lãnh Vô Yên nghi ngờ nhìn hắn:
- Hình như ngươi cũng hiểu biết gì đó về Luân Hồi cảnh?
- Ừm, đệ tử đã từng cùng với...haha, à trước kia đệ tử cũng nghe người ta nói đến chỗ này.
Lý Nhiên ho khan một tiếng, thầm nghĩ trong lòng:
- Suýt chút nữa thì lỡ miệng nói ra rồi.
Theo kinh nghiệm của hắn thì trước mặt Lãnh Vô Yên không nên nhắc đến hai vị sư tôn kia,nếu không thì hậu quả khó mà lường trước được.
Nhất là vào lúc này, lỡ như nói nhầm cái gì, thì bao công sức dỗ dành sư tôn hôm nay đổ sông đổ bể hết...
Lúc này, hắn nghĩ đến cái gì đó, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thứ có hình thù như cây gậy.
Lãnh Vô Yên nhìn qua, nàng không khỏi cũng giật mình:
- Đây là...
Chỉ thấy thứ kia giống như là đinh gỗ, nhưng tính chất lại giống kim loại, bề mặt khắc đầy những hoa văn phức tạp, tỏa ra một sự thần bí cổ xưa.
- Luân Hồi Bí Thược? Ngươi lấy thứ này ở đâu?
Lãnh Vô Yên hồi lại hồn, trong mắt nàng tràn đầy sự kinh ngạc và khó hiểu.
Đồ vật này sao lại xuất hiện ở trong tay của hắn?
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Có người tặng cho ta.
Lãnh Vô Yên sửng sốt:
- Hả?
Nàng nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
Sau đó Lý Nhiên kể tóm tắt lại câu chuyện đã xảy ra ở thành Giang Li, hắn cố ý không nói đến sự hiện diện của hai vị sư phụ kia.
Giọng nói của Lãnh Vô Yên khàn khàn, khó nhọc nói:
- Ý của người là, một tiểu thành chủ Hợp Đạo Cảnh, lại có được chìa khóa của Luân Hồi mật cảnh, nhưng lại lấy đấy làm quà mà tặng cho ngươi?
Lý Nhiên gật đầu:
- Đúng vậy.
- ...
Lãnh Vô Yên cũng không biết nói gì hơn.
Lại một bảo vậy biết bao người mơ ước vì một lí do vớ vẩn chạy vào trong tay hắn?
Chẳng lẽ đây là đỉnh cấp khí vận trong truyền thuyết.
Cũng thật là vô lý quá đi ! nàng phục hồi tinh thần, dở khóc dở cười nói:
- Bổn tọa cũng không biết nói gì cho phải, chẳng lẽ ngươi có sức hấp dẫn gì mà thiên tài địa bảo cứ chạy đến chỗ ngươi?
Lý Nhiên nhún vai:
- Có thể là do quang hoàn của nhân vật chính!
- Quang hoàn gì cơ ?