Chương 669. Kiểu Massage đặc biệt của Lý thị
Lãnh Vô Yên trợn mắt liếc hắn một cái:
- Bớt bớt đi, ngươi có bao giờ khách khí với bổn tọa chứ?
Lý Nhiên cười hê hê, lật tay bỏ quả trứng vào túi.
Nhẫn trữ vật không bỏ vật sống vào được, hắn bỏ vào không gian màu xanh lam ở trên mu bàn tay.
Ngoại trừ pho tượng còn có thể để vật khác vào.
Lúc này, Lãnh Vô Yên nhớ ra cái gì đó, dò hỏi:
- Bổn tọa nhớ ra là Sở Linh Xuyên từng nói là ngươi ngộ ra kiếm pháp gì đó, thậm chí còn chém đứt cả tẩm cung của nàng?
Lý Nhiên gật đầu:
- Sư tôn nói đến Rút Kiếm Thuật sao?
- Rút Kiếm Thuật?
Chân mày Lãnh Vô Yên hơi nhíu:
- Đó không phải là sát chiêu của Thượng Cổ vũ tu sao? Hình như thất truyền cũng đã nhiều năm, sao ngươi có khả năng...
Lời còn chưa dứt, nàng đã ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy tay phải của Lý Nhiên khẽ vung ra, ngón cái đẩy, kiếm khí mãnh liệt như là thác nước, tản mạn ở trong phòng tàn sát khắp nơi.
Tuy một kiếm này chưa hoàn toàn chém ra, nhưng ý niệm sắc bén này, dường như có thể chặt đứt được thiên địa vạn vật!
Lời nói của Lãnh Vô Yên tắt ngúm, ánh mắt nàng có chút khiếp sợ.
Trảm niệm tinh thuần như vậy, chắc chắn đúng là Rút Kiếm Thuật rồi!
Đây chính là Thượng Cổ sát chiêu đã thất truyền đã rất lâu, có người nói phải rút kiếm triệu lần mới có thể tiểu thành, Lý Nhiên lại có thể tự ngộ ra sao?
Cũng thật là không tưởng tượng nổi!
Ở trong mắt nàng, cho đến bây giờ không có thiên tài nào đáng nói.
Bởi vì cho dù là thiên tài hay là người tầm thường, đối với nàng mà nói chỉ là con kiến hôi mà thôi, cũng không có gì khác nhau.
Nhưng bây giờ này lại bị chấn động bởi Lý Nhiên.
- Tạo Hóa khí vận như vậy, lại tăng thêm thiên phú và ngộ tính...
Lãnh Vô Yên thở hắt ra, lắc đầu nói:
- Nhiên Nhi, Ngươi có phải là một quái vật hay không?
Lý Nhiên?
- Hả?
Tâm trạng của Lãnh Vô Yên có chút phức tạp.
Dị hỏa, kiếm khí, sát chiêu, chìa khóa...chuyến đi Đông Hải lần này của Lý Nhiên lại có thu hoạch lớn như vậy!
Tỉ mỉ nhớ lại thì mỗi lần hắn xuống núi, đều sẽ đi khắp nơi vơ vét được một mẻ lớn, tùy tiện lấy ra mấy món đồ, đều là những Tạo Hóa to lớn mà nhiều người cả đời này mơ ước.
Dường như là những thiên tài địa bảo này đều sẽ chủ động tìm đến hắn.
Cho dù là nàng cũng không có hiểu được...
Mà Lý Nhiên cũng đang ngây người.
Cuộc trò chuyện đêm nay, có những thứ vượt xa tầm nhận thức của hắn.
Những thứ hắn biết lúc trước chỉ là một phần nhỏ của thế giới này, dần dần những bí ẩn này sẽ hé lộ ra ở trước mặt hắn.
Không chỉ có như vậy, còn nhận được một quả trứng rồng nữa!
Một sê ri này, khiến cho hắn cảm thấy cuộc đời này không có chân thực.
Trong chốc lát căn phòng rơi vào sự yên lặng.
Hai người đã trò chuyện rất lâu, bên ngoài mặt trăng đã lên cao.
Lúc này bóng đêm đậm đặc như mực, vành trăng non cong cong treo trên đầu cành, làn gió thơm mát thổi nhè nhẹ qua cửa sổ. Như là đang dát một lớp bạc ở khắp căn phòng.
Hô hấp của Thẩm Nịnh đều đặn, nàng đã ngủ rất say.
Trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Lúc này, Lý Nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng này:
- Sư tôn, đan điền của Nịnh Nhi đã mở rộng xong chưa?
Lãnh Vô Yên gật đầu nói:
- Dục tốc bất đạt, mọi việc mà làm quá lên sẽ hóa dở, nhất là chuyện mở rộng đan điền như thế này, phải tiến hành theo chất lượng. Đêm nay làm đến đây được rồi.
Tuy vừa rồi cũng đã trò chuyện rất nhiều, nhưng cũng không có ảnh hưởng đến nàng nhất tâm nhị dụng, vừa có thể nói chuyện đồng thời bên kia yên lặng mà vận chuyển linh khí.
Lý Nhiên nhéo cằm:
- Nói cách khác, sư tôn đã làm xong?
- Đúng vậy, bổn tọa đã...
Lời còn chưa nói hết, cả người Lãnh Vô Yên cứng lại.
Chỉ thấy Lý Nhiên đi đến bên giường ngồi xuống, hai tay ôm lấy thắt lưng tinh tế của nàng, đầu vùi vào trong bả vai của nàng:
- Vậy bây giờ sư tôn đã có thời gian để ý đến đệ tử chưa?
Khuôn mặt đang cười của Lãnh Vô yên bỗng nhiên đỏ bừng.
- Không phải bổn tọa vẫn đang nói chuyện với ngươi đấy sao?
Lý Nhiên lắc đầu:
- Sư tôn biết ý của đệ tử nói đến không phải cái này mà.
- Bổn, bổn tọa không biết!
Ngón tay của Lãnh Vô Yên siết chặt vạt áo, ánh mắt nàng có chút né tránh.
Tuy bây giờ Thẩm Nịnh đã ngủ, nhưng trong lòng nàng không nhịn được mà căng thẳng.
Quan hệ của hai người vốn là tràn đầy những cảm xúc cấm kỵ, mà thân phận của Thẩm Nịnh lại phức tạp như thế...
Sự ngại ngùng ở trong nội tâm của nàng dâng trào, khiến nàng muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.
Những suy nghĩ trong đầu nàng liên tục thay đổi, mà Lý Nhiên lại không có hành động nào, thật hiếm thấy hắn có lúc lại thành thật như này.
Chỉ là yên lặng mà ôm nàng.
Lãnh Vô Yên phát hiện hắn không có đúng lắm, nhẹ giọng nói:
- Nhiên Nhi, ngươi làm sao vậy?
Giọng nói của Lý Nhiên mềm mại:
- Sư tôn, đệ tử nhớ người.
Lãnh Vô Yên vừa bực vừa buồn cười, lấy tay nhéo hắn một cái:
- Ngươi cái nghịch đồ này, lại giở cái bộ mặt này, cho rằng bổn tọa sẽ tha thứ cho ngươi sao?