Chương 670. Kiểu Massage đặc biệt của Lý thị (2)
Lý Nhiên cắn răng chịu đựng. Ánh mắt của Lãnh Vô yên có chút bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng đần trở nên nhẹ nhàng.
- Nghịch đồ...
Nàng cắn môi, trở tay nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, hai người ôm lấy nhau.
Tuy trầm lặng không nói gì, nhưng sự ấm áp di chuyển giữa hai người. Lần này Lý Nhiên đi thành Vô Ương tham gia đại hội thành tiên, còn dừng chân ở kiếm các cũng rất lâu, lại người cũng đã một thời gian rồi không có gặp nhau.
Tuy hôm nay trở lại U La Điện, nhưng bởi vì có Thẩm Nịnh ở đây, bọn họ cũng không có cơ hội ở riêng một chỗ với nhau.
Cho dù Lãnh Vô Yên vẫn đang giận dỗi, nhưng sự quan tâm ở sâu bên trong không có cách nào che giấu được.
Nàng hận không thể nào từng giây từng phút mà vùi mình vào trong ngực của hắn.
- Đồ xấu xa, bổn tọa ghét ngươi nhất!
Lãnh Vô Yên khẽ mắng một câu, những sự giận hờn còn lại nàng cũng không có nói ra được.
Lý Nhiên thở dài ở trong lòng.
Tuy hắn phong lưu, nhưng vẫn chịu trách nhiệm với những gì đã làm, nếu thật sự muốn xin lỗi ai, vậy cũng chỉ có người sư phụ này mà thôi!
Rõ ràng là một Ma Chủ, nhưng mà sau khi đi theo hắn, lại phải chịu rất nhiều ' tủi thân'...
- Đệ tử là một tên phong lưu háo sắc, nhưng trong lòng đệ tử thì sư tôn vĩnh viễn là một người đặc biệt nhất.
Lý Nhiên ôm nàng thật chặt, dường như muốn hòa một thể với nàng:
- Nếu như không có sư tôn. Đệ tử sống không nổi.
Lãnh Vô Yên nghe hắn nói như vậy nổi hết cả da gà.
Yên lặng một lúc, nàng quay đầu qua nhẹ giọng nói:
- Hừ, mỗi lần chỉ biết ba hoa lẻo mép để dỗ dành người khác, bổn tọa còn lâu mới tin tưởng ngươi.
Tuy rằng nàng nói như vậy, nhưng sự dịu dàng ở trong ánh mắt của nàng đã đậm đà đến mức sắp tan chảy.
Nàng làm sao có thể sẽ giận Lý Nhiên?
Suy cho cùng là do nàng ghen tuông lo được lo mất mà thôi.
- Sư tôn không tin ta ?
Lý Nhiên đứng lên, cầm lấy tay nàng đặt ở trên lồng ngực của chính mình:
- Sư tôn chẳng lẽ không cảm giác được sự chân thành của đệ tử sao?
Nhìn ánh mắt dịu dàng kiên cường của hắn, lòng bàn tay cảm nhận được mạch đập rộn rã, ánh mắt của nàng ngượng ngùng hoảng loạn.
Nàng vội vàng rút tay về:
- Được rồi, bổn tọa cảm nhận được rồi!
Lý Nhiên cười tủm tỉm:
- Sư tôn thật sự cảm nhận được sao?
- Ừm...
Lãnh Vô Yên cúi đầu.
Lý Nhiên nghiêm túc nói:
- Vậy để cho công bằng, để tử cũng muốn được cảm nhận sự thật lòng của sư tôn mới được.
- Hả?
Lãnh Vô Yên sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra. Khuôn mặt trắng nõn của nàng đỏ bừng lên trong nháy mắt.
- Không phải, không được!!
Nàng khoanh tay, đỏ mặt mà trừng Lý Nhiên.
Nàng biết ngày tiểu tử này không an phận mà!
Trong đầu toàn chứa đựng những thứ xấu xa?!
Lý Nhiên sờ mũi một cái, hậm hực nói:
- Sư tôn thật khiến cho trái tim của đệ tử băng giá.
Lãnh Vô yên cắn môi:
- Hừ , bổn tọa còn chưa có tha thứ cho ngươi đâu!
- Còn chưa có tha lỗi cho đệ tử sao?
Lý Nhiên gãi gãi đầu:
- Xem ra chỉ có thể dùng tuyệt chiêu rồi.
- Ngươi muốn làm gì?
Lãnh Vô yên cảnh giác đề phòng hắn như đề phòng một tên cướp.
Lý Nhiên hắng giọng chân thành nói:
- Massage độc quyền của Lý thị.
Lãnh Vô yên:
- Hả?
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Lý Nhiên đã nắm lấy bả vai của nàng, nhẹ nhàng mà xoa bóp.
Một bên xoa bóp, một bên ân cần hỏi:
- Sư tôn thấy tay nghề của đệ tử ra sao, có được không?
...
Lãnh Vô Yên không nói gì.
Thánh Thể của nàng sớm đã đại thành, kinh mạch thông suốt, cho dù có dùng sức lực như thế nào cũng sẽ không có cảm giác gì...
Lý Nhiên cũng biết điều này.
Hắn nghĩ đến điều gì đó, nhẹ nhàng đẩy ngã Lãnh Vô Yên;
- Vậy đệ tử sẽ có một tuyệt chiêu,đảm bảo thoải mái!!
- Hả? Tuyệt chiêu gì cơ?
Lãnh Vô Yên còn đang mơ hồ, vớ cũng đã bị cởi ra, chân ngọc của nàng đã ở trong lòng bàn tay hắn.
- Đợi đã! Không được ấn vào chỗ đó!
Nàng xấu hổ mặt đỏ bừng giống như quả táo chín.
Lý Nhiên khó hiểu:
- Tại sao vậy?
Lãnh Vô Yên quay đầu qua, ngập ngừng nói:
- Nhột lắm ~
Lý Nhiên:
- ...
- Vậy đệ tử dẫm lưng cho người!!
- Không cần...đợi lát nữa, ai cho ngươi đi lên hả?
Sáng sớm ngày thứ hai.
Màn đêm rút đi, ánh mặt trời sáng rỡ chói chang khắp nơi.
Các đệ tử của U La Điện rần rần tỉnh lại, toàn bộ tông môn đều tràn ngập sinh khí sinh động.
Núi La Sát.
Nhóm chấp sự bên trong tẩm cung đang tất bật chuẩn bị cho chuyện ngày hôm, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười khúc khích và tiếng nói chuyện với nhau.
Trong khi đó, phòng ngủ của chưởng môn lại quá yên ắng.
Hoàn toàn trái ngược với sự huyên náo phía ngoài, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, dường như cây kim rơi cũng nghe tiếng.
Đàn hương trên bàn đã cháy sạch, một làn khói xanh cuối cùng tiêu tán dưới ánh mặt trời, phía sau tấm màn gấm lụa mỏng manh, chiếc giường gỗ trầm hương khắc hoa hết sức lộn xộn.
Lý Nhiên nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền vẫn còn ở ngủ say.
Lãnh Vô Yên giống con mèo nhỏ ngủ vùi bên cạnh, gối đầu lên khuỷu tay của hắn, cánh tay mảnh khảnh ôm thắt lưng cường tráng của hắn.
Còn Thẩm Nịnh thì bị đẩy ra trong góc phòng, ôm chân nhỏ của Lý Nhiên khò khò ngủ say.