Chương 681. Du hành ba cõi, lên đến kim môn!
Theo một tiếng đinh tai nhức óc ầm vang, nó trực tiếp khoanh chân ngồi phía sau Lý Nhiên.
Giống như một ngọn núi vàng chói!
Núi La Sát.
Lãnh Vô Yên và Thẩm Nịnh đang ăn điểm tâm ở phòng ăn.
Nhìn dáng vẻ tiểu nha đầu nhai kỹ nuốt chậm, nàng hơi nghi hoặc một chút nói:
- Sao ngươi lại thúc liễm như vậy rồi ? Trước đây dáng vẻ khi ăn cơm cũng không phải như vậy.
Thẩm Nịnh rất nôn nóng với chuyện ăn cơm.
Mỗi lần đều là ôm bát cơm ăn ngấu nghiến, không chỉ sức ăn rất khỏe mà khẩu vị cũng cực kỳ lớn.
Thẩm Nịnh lắc đầu nói:
- Trước đây là đệ tử quá càn rỡ, ở chung với sư tôn, ít ra phải bảo trì lễ phép căn bản nhất mới đúng.
- ...
- Lễ phép?
Lãnh Vô Yên xoa cằm, cảm giác tiểu nha đầu này có chút không đúng lắm.
Dường như nàng nghĩ tới điều gì, lên tiếng hỏi:
- Không phải do Lý Nhiên không ở đây nên mới sợ bổn tọa chứ?
Thẩm Nịnh gãi đầu khẽ nói:
- Sao đệ tử lại sợ sư tôn được.
Tuy nói như vậy nhưng giọng nói càng ngày càng nhỏ, nghe không đủ hơi.
Quả thực đã sớm viết chữ 'Sợ' trên mặt.
Lãnh Vô Yên vừa bực mình vừa buồn cười.
Hai người cũng chung sống cả ngày nhưng Thẩm Nịnh vẫn vừa kính nể vừa có chút xa lánh nàng.
Nếu như Lý Nhiên ở nơi này còn tốt, ít ra Thẩm Nịnh có thể cởi mở một ít.
Nhưng chỉ cần Lý Nhiên vừa đi, nàng lập tức rút vào vỏ ốc của mình.
- Nha đầu kia không chỉ trưởng thành sớm mà lòng phòng bị cũng rất nặng, muốn xích lại gần hơn với nàng là rất khó.
Lãnh Vô Yên âm thầm lắc đầu:
- Cũng không biết Lý Nhiên vì sao có thể quan hệ với nàng tốt như vậy.
Thậm chí tốt đến mức nha đầu kia cũng muốn gả cho hắn...
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng còn mơ hồ có chút không được tự nhiên.
Lúc này, Thẩm Nịnh lên tiếng hỏi:
- Sư tôn, vì sao vừa rồi ca ca đột nhiên bỏ đi?
Rõ ràng đêm qua bọn họ còn ngủ chung.
Lãnh Vô Yên thở dài, bất lực nói:
- Ca ca còn có chuyện của mình phải xử lý, không thể ăn cơm với ngươi, chờ hắn có thời gian mới có thể tới thăm ngươi.
- Dạ.
Thẩm Nịnh khéo léo gật đầu, cũng không có hỏi tiếp nữa.
Lãnh Vô Yên chống cằm, vẻ mặt có chút buồn vô cớ.
Nàng và Lý Nhiên lâu ngày không gặp, hận không thể mỗi ngày đều dính vào nhau, nhưng vừa mới qua một đêm thì phải tách ra.
Mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng vẫn là làm cho lòng Lãnh Vô Yên khó chịu.
- Lúc đó tâm thần bất ổn, quên mất hoàn cảnh chung quanh, không ngờ vô tình đụng mặt nhóm chấp sự...
Chấp sự trong tẩm cung không ít.
Bình thường họ phụ trách việc ăn uống và sinh hoạt thường ngày của nàng, truyền đạt tin tức từ bên ngoài, nói là thiếp thân thị nữ của nàng cũng không quá đáng.
- Chấp sự quá nhiều cũng vướng bận, giống như ngày hôm nay vậy...Mặc dù vẫn chưa phát hiện cái gì, nhưng truyền ra tin đồn cũng không ổn lắm.
- Hay là chuyển các nàng đi! Để lại một hai người là được.
Lãnh Vô Yên nắm cái cằm bóng loáng âm thầm suy tư.
Mà nhóm chấp sự cũng không ngờ, một lần 'Tình cờ gặp gỡ' ngoài ý muốn khiến các nàng sắp đối mặt với nguy cơ 'Thất nghiệp'...
Trong lúc nàng đang cúi đầu suy nghĩ chợt phát hiện ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lại.
- Đạo tràng Lạc Tuyết sơn? Tôn trưởng lão lại đang làm trò gì vậy? Khoan đã, hơi thở này là...
Nàng ngẩn người, ánh mắt đầy kinh ngạc.
... Lạc Tuyết sơn Đạo Tràng. Lý Nhiên vẫn khoanh chân ngồi trên hư không, toàn thân phóng ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Sau lưng hắn là một người khổng lồ vàng lóng lánh, tư thế khoanh chân ngồi trên mặt đất giống hắn như đúc.
Bọn họ tản ra ánh sáng hoà lẫn vào nhau, quyện vào không khí huyền ảo, nhuộm vàng đám mây và chân trời.
Dường như ẩn chứa đại đạo vô cùng vô tận.
- Đây là...Cái gì?
Các đệ tử nghẹn họng nhìn trân trối.
Mặc dù bọn họ biết Thánh Tử có pháp tướng cường đại, nhưng khi cảnh tượng này chân chính xuất hiện trước mắt vẫn khó tránh khỏi tâm thần rung động.
Cái uy thế vô biên này thật sự làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng!
Một giây kế tiếp.
Lý Nhiên nói ra chân ngôn:
- Thiện thần ở mười cõi trời ủng hộ thân mình, về sau được ngọc phù bảo thần, kim dịch luyện hình. Hình thần đều diệu, hợp chân với đạo.
- Ngộ giải được thì tai chướng chẳng ngại, chúng thánh bảo vệ ngoài cửa. Thần thăng thượng giới, chào hỏi cao chân. Công đức viên mãn, cảm ứng với Đế Quân. Tụng đọc không ngừng, cưỡi mây tím bay lên.
Khi phát ra tiếng nói đầu tiên, người khổng lồ vàng sau lưng cũng hé miệng đồng thời phát ra tiếng.
Một người một bộ dạng, tiếng nói hội tụ vào một chỗ, tạo thành Lôi Âm cuồn cuộn vang tận mây xanh.
Các đệ tử hình như được cảnh tỉnh, ánh mắt tất cả đều rơi vào mờ mịt.
Dường như bọn họ đã nghe hiểu cái gì, nhưng nghĩ kĩ lại, giống như cát mịn trong gió không đoán được.
Tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, tâm thần chìm vào trong đó, tương ứng với đại đạo ý.
Nỗ lực từ trong đó tìm được một tia ý thuộc về mình.
Tôn trưởng lão ngơ ngác nhìn Lý Nhiên.
Vẻ mặt cứng ngắc, giống như pho tượng bất động.
Đạo tắc cực kỳ huyền diệu thế mà một tu hành giả Phân Thần Cảnh thật sự có khả năng nắm bắt?
Không khỏi cũng thật khó tin chứ?
Nhưng mà cảnh kế tiếp lại triệt để rung động con mắt của nàng.