Chương 683. Tất cả mọi người cảm ngộ, tín đồ của Lý Nhiên! (2)
Lý Nhiên giẫm đạp Thanh Liên, người khoác thần quang, đứng trước mặt mỗi người, vươn tay chậm rãi xoa đỉnh đầu của bọn họ.
Nhưng nếu nhìn kỹ, hắn lại đang ngồi tại chỗ không hề di chuyển, cảm ngộ kỳ diệu chưa bao giờ có trước đây lúc này giống như nước thủy triều xông lên trong lòng mọi người, hóa ra đây chính là đại đạo!
Một mảnh trời trong mây tạnh trong linh đài của các đệ tử. ‘Cửa sổ’ đã bị đâm thủng, lúc này mong muốn không gì só sánh được đều ở trong lòng bàn tay!
Bọn họ, ngộ!
Mọi người không hẹn mà cùng khoanh chân ngồi rồi bày ra tư thế tu hành Ngũ Tâm Triều Thiên, linh lực và đạo pháp lưu chuyển trong đạo trường rộng lớn.
Có một số người bùng lên ánh sáng trên thân, khí tức lần lượt cất cao.
Đó là tượng trưng của đột phá cảnh giới!
...
Hai ba chấn động liên tiếp khiến Tôn trưởng lão chết lặng.
Nhưng thấy cảnh tượng như vậy, nàng vẫn rung động trợn tròn cặp mắt.
- Bọn họ vậy mà đều cảm ngộ?
Đây là chuyện kinh khủng bực nào!
Truyền đạo, cũng không cao thâm như trong tưởng tượng.
Thật sự nói thẳng ra chỉ là chia sẻ mà thôi.
Người đắc đạo chia sẻ sự lĩnh ngộ đại đạo của mình cho người chưa được đạo.
Quá trình này tất nhiên không phải thuận lợi.
Đại đạo có hàng vạn hàng nghìn, ngươi nói chưa chắc phù hợp với những người khác, Đại Đạo Chí Lý trong mắt ngươi có thể không bằng cặn bã trong mắt người khác.
Hơn nữa, điều kiện tiên quyết nằm ở chỗ đối phương có khả năng cảm ngộ.
Vì vậy truyền đạo không chỉ là khảo nghiệm đối với ngộ tính mà còn là một quá trình lựa chọn lẫn nhau.
Trong điều kiện hà khắc như vậy, người có được thu hoạch căn bản không tới một phần vạn.
Tôn trưởng lão có tu vi tinh cao như vậy, nhưng mỗi lần truyền đạo có thể có một hoặc hai người có thu hoạch đã coi như là khá vô cùng.
Không thu hoạch được gì cũng là bình thường.
Cho dù đổi thành Lãnh Vô Yên tới cũng giống như vậy.
Nhưng nếu như nàng không nhìn lầm, lúc này tất cả mọi người đều có cảm ngộ, thậm chí có hai phần tả hữu đệ tử đã đột phá cảnh giới!
Đồng thời số người này còn đang không ngừng tăng vọt!
Trong cuộc đời sống lâu như vậy, nàng cũng chưa từng gặp được thịnh cảnh!
Quả thực có thể nói là thần tích!
Mà hết thảy chuyện này đều là kết quả Lý Nhiên giảng đạo!
- Thánh Tử...
Trong mắt Tôn trưởng lão hình như có một đám lửa, thiêu đốt hừng hực cuồng nhiệt:
- Có Thánh Tử, tông ta sẽ là Thiên Hạ Đệ Nhất!
...
Lý Nhiên vất vả lắm mới hồi phục tinh thần lại.
Bởi vì có nhiệm vụ của hệ thống, lại thêm ánh mắt mong đợi của các đệ tử buộc hắn phải nghiêm chỉnh.
Kết quả người tí hon trong đan điền phóng đại hào quang, trong nháy mắt hút tâm thần hắn vào trong đó.
Lại trong lúc lơ đãng nói ra đạo ý Đoạt Thiên Công.
- Những đệ tử này tu U La Thánh Điển, khác xa một trời một vực với Đoạt Thiên Công, không nói ra cũng không ảnh hưởng xấu gì.
Lý Nhiên có chút lo lắng mở mắt.
Lúc này hắn cũng không suy nghĩ đến nhiệm vụ, chỉ hy vọng không làm lệch lạc đường tu hành của những người này.
Kết quả cảnh tượng trước mắt lại làm cho hắn sững sờ.
Chỉ thấy các đệ tử đắm chìm trong ánh sáng vàng rực, biểu cảm của mỗi người đều vui sướng, phiền muộn tan biến, hình như có đủ loại cảm ngộ kỳ diệu.
Khí tức cũng đang không ngừng nâng lên.
- Đây là...
Lý Nhiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng mở bảng hệ thống, kiểm tra tình trạng hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó cả người đều ngây dại.
- Mức độ hoàn thành nhiệm vụ... Hoàn hảo?
«Nhiệm vụ hoàn thành»
«Số lượng đệ tử cảm ngộ Lý Nhiên thu được: Toàn thể»
«Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: Hoàn hảo»
«Nhận được một rương báu siêu cấp»
- ...
Lý Nhiên hơn nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại.
Hắn vốn cho là mình truyền thụ đạo đoạt thiên sẽ không có hiệu quả gì.
Hắn chỉ nghĩ thu được một hai người sơ sơ để có phần thưởng là được, không ngờ mọi người vậy mà đều thu được cảm ngộ?
Thế này thì quá mức rồi?!
Chẳng lẽ những người này đều phù hợp với đạo đoạt thiên hay sao?
Lý Nhiên nhìn kỹ lại thì phát hiện không phải như vậy.
Tuy khí tức của các đệ tử tăng vọt, nhưng trong đó lại không có cảm giác đoạt thiên phạt đạo, hoàn toàn khác biệt với công pháp tu hành của mình.
Hắn nhớ lại lời của mình vừa mới nói:
- Ta có một đạo, lấy đạo đoạt thiên.
- Bậc thượng sĩ ngộ nó, trung sĩ tu nó, hạ sĩ có được nó…
Trái tim Lý Nhiên bỗng nhiên nảy lên!
- Truyền đạo, truyền đạo...
- Hình như ta...biến bọn họ thành tín đồ?!
Lý Nhiên nhìn các đệ tử trước mắt, cảm giác kỳ quái trong lòng càng ngày càng mạnh.
Vừa rồi vịnh tụng đại đạo, cũng không phải là hắn có ý thức nói ra, mà là khi tâm thần chìm vào đan điền của người tí hon sau đó tự nhiên nói lên như vậy.
Hiện tại suy nghĩ cẩn thận, cũng không phải là Đoạt Thiên Công pháp.
Đoạt Thiên Công nguyên bản, những câu nói đều không thể rời đoạt thiên phạt đạo, nắm giữ Âm Dương, có thể nói vô pháp vô thiên. Cực kỳ bá đạo.
Nhưng lời nói vừa rồi, mặc dù cũng bá đạo nhưng có ý dẫn đạo và khuyên nhủ nhiều hơn.
Dường như chỉ cần tin Lý Nhiên nói là có thể đứng vào hàng chúng tiên...
Nhưng cũng không phải là lời nói dối và dụ hoặc, ngược lại giống như là đang trần thuật sự thực giống bình thường không có gì lạ.