Chương 684. Chúng Diệu Chi Môn, Đạo Tổ Hiển Thánh!
Lý Nhiên gãi đầu một cái:
- Bọn họ sẽ không thực sự tin hết chứ?
Dưới tình huống như vậy, nếu như tiếp nhận đại đạo của hắn, vậy cơ bản không khác gì với tín đồ.
Vận mệnh tín đồ đã trói chặt với hắn.
Mặc dù không có khoa trương như vậy, không đến mức vì thế phế bỏ Tiên Lộ, nhưng từ nay về sau ở trong mắt bọn họ, Lý Nhiên. Chính là trời!
...
Tử Khí bốc hơi trên đỉnh núi Lạc Tuyết, mơ hồ ngưng tụ thành hình rồng.
Trên trời truyền đến trận trận tiên âm, trên đám mây dát lên một lớp viền vàng, giống như binh tướng thần tiên mang giáp vàng đến.
Dưới nền đất tuôn ra hoa sen vàng hoà lẫn với hai luồng Dị Hỏa, khiến cả ngọn núi rơi vào thần thái sáng lạng.
Giữa kim quang vô tận vô biên, hai mắt các đệ tử nhắm chặt, tất cả đều đắm chìm trong minh tưởng.
Thỉnh thoảng có người bùng lên thần quang trên thân, đột phá đến cảnh giới hoàn toàn mới.
Theo thần quang không ngừng lóe lên, cuối cùng có hơn phân nửa người đều thành công đột phá đến cảnh giới mới!
Mà miệng của Tôn trưởng lão từ đầu đến cuối vẫn không khép lại được.
- Cái này cái này cái này...
Nàng lắp ba lắp bắp.
Tất cả mọi người cảm ngộ đại đạo còn chưa tính, lại còn có nửa số người đột phá?
Chuyện không thể nào.
Đừng nói cường giả cấp Đế, cho dù là Đạo Tổ Hiển Thánh, chỉ sợ cũng chỉ có nhiêu đó tài nghệ? Ngay lúc nàng vừa mới nghĩ đến đây, đột nhiên ở chân trời nhật nguyệt luân chuyển, mặt trời rực rỡ lặn xuống chân trời, trong chớp mắt màn đêm đầy sao hiện lên.
Trong màn đêm đen nhánh, Tinh Thần cự nhân khoác đầy sao trên người, phát ra giọng nói hùng hồn từ cõi trời.
- Người được đạo ta, có thể vào kim môn.
- Người ngộ đạo ta, có thể truyền thánh đạo.
- Thần lên tiên giới, triều bái cao chân.
- Tụng đọc không ngừng, cưỡi mây tím bay lên.
Một chữ ‘vâng’ cuối cùng mới vừa rơi xuống, các đệ tử trên đạo tràng đồng loạt nở rộ kim quang trên người.
Một người, hai người, mười người, năm mươi người... Cuối cùng mọi người đều sáng lên, từng tia sáng vàng tập trung vào một chỗ, tạo thành một cánh cửa vàng khổng lồ.
Trên khung cửa tràn đầy đường vân thần thánh huyền diệu phức tạp.
Nhìn sơ qua thì giống như là từ vô số chữ hợp thành, nhưng khi ngươi nhìn kỹ lại đều biến mất tìm không thấy.
Trong cửa có mây mù trắng cuồn cuộn, căn bản không thấy rõ cảnh tượng phía sau cửa.
Nhưng trong đó mơ hồ truyền đến đại đạo Lôi Âm'Ù ù', còn kèm theo muôn vàn tiếng hạc kêu thú hống, hòa hợp hơi nước và diễm quang trên người cùng tồn tại.
Một hồi gió nhẹ lướt qua, mây mù thoáng tiêu tán, có thể thấy thấp thoáng một chạc cây từ đó vươn ra.
Trên nhánh cây khô héo, lá cây màu vàng dài tinh khiết, tản ra sinh cơ cường liệt mà nồng nặc.
Dường như thuộc tính ngũ hành ở chỗ này được dung hợp.
Chí cực đạo ý thuần túy kia, làm cho tâm trí tất cả mọi người đều hướng về.
Thân thể Tôn trưởng lão run nhè nhẹ, ánh mắt trợn trừng.
- Chúng Diệu Chi Môn ? ! Nàng trông như pho tượng đờ đẫn nhìn cánh cửa lớn màu vàng óng kia. Không biết qua bao lâu, tất cả dị tượng đều lặng yên tiêu tán, màn đêm biến mất, một lần nữa mặt trời treo ở không trung.
Ngay cả thân hình của Tinh Thần cự cũng dần dần khôi phục như thường, chuyện mới vừa rồi dường như đều là ảo giác. Nhưng Tôn trưởng lão biết, đây cũng không phải ảo giác!
Qua một hồi lâu, nàng mới hồi phục tinh thần lại, nhìn về phía các đệ tử trên đạo tràng, bỗng nhiên lại như bị sét đánh.
Nàng thấy trên người mọi người đều tản ra khí tức hùng hồn.
Đệ tử nội môn chủ phong, đều đột phá!
- Trời ơi!
Tôn trưởng lão muốn rơi cằm trên mặt đất.
Tại chỗ có chừng mấy trăm người, hơn nữa đều là thiên tài nội môn, ít nhất đều đột phá một cảnh giới nhỏ!
Cái này đối với thực lực toàn bộ U La Điện là sự tiến bộ không nhỏ!
Lý Nhiên chỉ mới truyền đạo một lúc thế mà đã đề cao thực lực tổng hợp của tông môn!
- Thánh Tử...
Giọng của Tôn trưởng lão có chút khô khốc.
...
Trên bầu trời.
Lãnh Vô Yên ẩn nấp trong đám mây.
Nàng nhìn Lý Nhiên ngồi xếp bằng, lại nhìn một chút giống như dáng vẻ của đệ tử hành hương, ánh mắt không khỏi có chút thán phục.
- Kim môn đã mở, đại đạo từ trước đến nay...
- Tuy còn chưa tới trình độ Chúng Diệu Chi Môn, nhưng cũng đã có vài phần. Đối với cảnh giới của Nhiên Nhi hiện nay chỉ sợ là vô tiền khoáng hậu?
- Không hổ là nam nhân bổn tọa nhìn trúng!
- Có thể truyền miệng đại đạo như thế, sợ rằng đạo tâm của hắn đã sớm vượt qua Hợp Đạo Cảnh, khoảng cách đột phá Hợp Đạo chân chính, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Gò má Lãnh Vô Yên có chút đỏ thẫm, trong mắt hình như có sóng gợn lăn tăn.
Không biết nghĩ tới điều gì.
- Nghịch đồ...
...
Dị tượng tan hết, Lý Nhiên chậm rãi đáp xuống mặt đất.
Hắn đạp trên nền đá xanh kiên cố, tâm thần cũng dần dần bình tĩnh lại.
Vốn chỉ là muốn tùy tiện nói bậy bạ một chút, không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Hiện tại cuối cùng khí tức đã bình thường, chính hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Nhưng... Vì sao yên tĩnh như vậy?
Lý Nhiên nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lại, sau đó cả người đều ngẩn ra.
Trên đạo tràng, tất cả các đệ tử đều khôi phục ý thức, đang nhìn hắn với biểu cảm cuồng nhiệt.
- Các ngươi...