Chương 688. Chỉ vì nàng là Lãnh Vô Yên!
Trong lúc nhất thời đủ loại lời đồn đãi xôn xao.
Thậm chí còn có người nói, Trần Uẩn Đạo đã bỏ mạng dưới kiếm của Lãnh Vô Yên, nếu không...vì sao lâu như vậy cũng không lộ diện?
Trong đám đệ tử cũng là lòng người bàng hoàng.
Ngay lúc đó, hôm nay một vị khách nhân lại lặng lẽ tới Thần Đạo Cung.
Đạo Nguyên.
Từ bên ngoài nhìn vào đây chỉ là cửa động thu hẹp, nhưng sau khi tiến vào lại phát hiện trời đất khác biệt.
Đủ loại đạo tắc chất chứa trong đó, đan vào xoay quanh trên không trung, tản ra đạo ý kinh người.
Nơi đây được xưng là nguồn đại đạo phát ra.
Có người nói trước đây đạo chủ đời đầu của Thần Đạo Cung lĩnh ngộ Vô Thượng Đại Đạo ở chỗ này.
Lúc này, trên cỏ xanh rậm rạp, có một chỗ nám đen hình tròn khô quéo, giống như bị lửa rừng đốt cháy.
Trong mảnh đất cháy đen, một nam tử mặc đạo bào đen khoanh chân ngồi trong đó.
Vô số đạo tắc trên không trung ngưng tụ, sau đó như thác nước tập trung trên người hắn, nhuộm cả người thấm đẫm khí tức siêu phàm.
Thoạt nhìn như muốn thành tiên.
Nhưng mà trong khi đạo bào lung lay lại thấy đùi phải của hắn bị mất.
Từ chỗ đầu gối bị chặt đứt, máu thịt be bét và xương trắng lộ ra, trông thật dọa người!
Chính là chưởng môn Thần Đạo Cung biến mất, Trần Uẩn Đạo!
Mà đứng bên cạnh hắn còn có một nam nhân cao lớn.
Người nọ người mặc Kim Long bào viền đen, tản ra khí tức tôn quý ngạo nghễ, ánh mắt giống như ngó xuống người khác.
Nhân Hoàng Thịnh tộc, Thịnh Diệp
Thịnh Diệp nhìn Trần Uẩn Đạo đang chữa thương, lắc đầu, tấm tắc nói:
- Trần đạo trưởng, ngươi đây cũng thê thảm quá?
Lời vừa nói ra, đôi mắt đang nhắm nghiền của Trần Uẩn Đạo bỗng nhiên mở ra!
Đạo nguyên.
Trên mặt đất khô cằn.
Nội lực phiêu đãng trong bầu không khí, Trần Uẩn Đạo ngồi xếp bằng, yên lặng hấp thu năng lượng.
Ánh sáng bao quanh người hắn như ngưng tụ, dát lên trên người hắn một tầng màu vàng nhàn nhạt.
Áo bào đen Âm Dương Ngư nhẹ nhàng phiêu đãng, gương mặt bình tĩnh nhu hòa, thoạt nhìn có chút vẻ tiên phong đạo cốt.
Mà Thịnh Diệp đứng ở một bên, hai tay khoanh lại, ánh mắt lãnh đạm đánh giá hắn.
Vẫn còn điều tức...
Tiên phong đạo cốt?
Cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi.
Thịnh Diệp liếc mắt liền nhìn qua, đánh giá tình trạng không ổn của Trần Uẩn Đạo.
Bề ngoài nhìn như không có vấn đề gì, nhưng trong cơ thể thật sự có thể dùng từ sắp tẩu hỏa nhập ma để hình dung.
Chân phải bị đứt, khí huyết cuồn cuộn không ổn định, lục phủ ngũ tạng bị đốt cháy gần như hỏng hết... Nếu là người thường chỉ sợ sớm đã là một cái xác.
Đương nhiên, chút thương tích này cũng không đáng là gì.
Đã đến được cảnh giới này, đã gần như thoát khỏi gông cùm xiềng xích của cơ thể phàm tục, chỉ cần thân xác không bị huỷ hoại, rất nhanh có thể khôi phục lại.
Mà Trần Uẩn Đạo sở dĩ không khôi phục được, nguyên nhân rất đơn giản.
Lãnh Vô Yên chặt đứt đạo cơ của hắn.
Đạo cơ, là đạo tu căn bản, là gốc của đế cấp cường giả.
Cũng là con đường của Tu Hành Giả.
Một kiếm thứ ba kinh thiên động địa kia, không chỉ phá hủy hơn mười món thánh bảo, còn cắt đứt mối liên hệ với con đường đại đạo của Trần Uẩn Đạo.
Trực tiếp làm tổn thương nguyên hồn hắn, thậm chí Đạo Thể cũng sắp tan vỡ.
Nói là gần chết cũng không quá đáng!
Thịnh Diệp lắc đầu, từ tốn nói:
- Trần đạo trưởng, ngươi đây cũng quá mức thê thảm rồi?
Biết Trần Uẩn Đạo bị thương, nhưng không nghĩ tới lại thương nghiêm trọng như vậy
Lời vừa nói ra.
Trần Uẩn Đạo đột nhiên mở mắt ra.
Đáy mắt một tia u ám quang mang xẹt qua, không khí bao quanh áo bào trong nháy mắt ngưng lại, toàn bộ đạo nguyên đều yên tĩnh lại.
Trần Uẩn Đạo quay đầu nhìn về phía Thịnh Diệp:
- Thịnh Hoàng, ngày hôm nay sao lại có hứng thú tới cung Thần Đạo vậy?
Giọng hắn hơi khàn khàn, phảng phất như tiếng rít của kim loại.
Thịnh Diệp thở dài nói:
- Nghe nói Trần đạo trưởng bị người ta chém, trẫm đương nhiên quan tâm, cho nên tới xem một chút.
Nghe ra ý trêu tức trong câu nói, trong mắt Trần Uẩn Đạo dâng lên vẻ tức giận.
Nhưng vẫn miễn cưỡng kiềm chế tâm tình.
Quan hệ giữa hắn cùng Thịnh Diệp rất phức tạp, mặc dù không thể coi là bằng hữu, nhưng cũng không phải kẻ thù.
Nếu không... Cũng không có khả năng đối phương mò tới tận đây.
Bọn họ là người cùng thuyền, nhưng cùng lúc cũng sẽ đề phòng đối phương.
Hiện tại hắn đang trọng thương, sức lực không bằng, quan hệ dĩ nhiên sẽ thay đổi.
Trần Uẩn Đạo trong lòng rõ ràng, dưới tình huống này tuyệt đối không thể đắc tội Thịnh Diệp.
- Đa tạ Thịnh Hoàng quan tâm.
Trần Uẩn Đạo gật đầu nói:
- Bổn Tọa thân thể cũng không có gì, chỉ cần ở nơi này tĩnh dưỡng mấy ngày là được, không tốn sức Thịnh Hoàng phải để ý.
- Cũng không có gì?
Thịnh Diệp chỉ vào đùi phải của hắn, cười nói ra:
- Trần đạo trưởng thật biết nói đùa. Nếu như thương thế của ngươi không nghiêm trọng, vì sao bây giờ chỉ có một chân?
Chỉ thấy chỗ chân phải của Trần Uẩn Đạo không thấy đâu.
Trong lúc đạo bào tung bay lên, còn có thể nhìn thấy vết thương đang chảy máu, xương trắng còn đâm cả ra ngoài. Vừa nhìn đã thấy ghê rợn. Trần Uẩn Đạo giọng nói nhẫn nhịn.
Tuy trong lòng phẫn uất, nhưng trong lúc nhất thời cũng không nói được gì.
Nếu như lúc bình thường, lấy cảnh giới và thực lực của hắn, chữa trị một cái chân gãy cũng chỉ cần nửa phút.