Chương 687. Tẩy não ngược lại bị tẩy não, khách quý của Thần Đạo Cung!
Nếu như lời này từ trong miệng người khác nói ra, nàng chỉ cảm thấy cuồng vọng và không thể nói lý, có thể nhìn nam nhân trước mắt khoác kim quang trên người, lại liên tưởng đến cái loại đạo tắc cường hãn và dị tượng vừa rồi, nàng thực sự không dám phủ định dũng khí của đối phương.
Dường như Lý Nhiên nói như vậy thì nhất định có thể làm được như vậy.
Không ngờ nhìn hắn bất cần đời như vậy lại có mục tiêu và truy cầu to lớn như vậy.
- Nắm giữ thiên đạo...
Trong chốc lát Tôn trưởng lão không nói gì:
- Hèn gì Thánh Tử không có hứng thú chút nào đối với tranh đấu tông môn, thì ra trong lòng có mục tiêu cao xa hơn.
Vốn là nàng cũng có chút buồn bực.
Nếu như Lý Nhiên thật là cá mặn không hề mong cầu, sao lại có cảnh giới và đạo tâm mãnh liệt như vậy?
Cho dù có được thiên phú cường thịnh nhưng nếu như không có đầy đủ nỗ lực, cũng không khả năng thu được thành tựu kinh người đến mức đó.
Hiện tại tất cả đều có thể giải thích thông.
Thì ra mong cầu của Thánh Tử căn bản không phải đại đạo như người ta nghĩ.
Mà là lấy thân mình thay thế Thiên Đạo!
Mặc kệ có thể làm được hay không, ý chí kiên định như vậy không phải người bên ngoài có thể bằng!
- Nhỏ.
Lý Nhiên lắc đầu:
- Mục tiêu nhỏ!
- ...
Tôn trưởng lão xấu hổ cúi đầu.
Xác thực, so với lý tưởng của Thánh Tử, chí hướng của nàng xác thực quá nhỏ.
Mục tiêu cuối cùng của tu hành giả, vĩnh viễn là siêu việt sinh tử, nhìn thấu hư vô, leo lên đỉnh cao Tiên Lộ.
Còn như tranh đấu tông môn...
So ra đúng là hơi lộ ra chút tham chấp.
Khí tức thế tục quá nặng.
Lý Nhiên thở dài nói:
- Tiên Lộ sâu xa, chúng ta cầu mong những thứ thấp thỏi, nếu như bị những thứ tục niệm phức tạp này quấy nhiễu tâm ý, làm sao mới có thể hỏi đạo trường sinh?
- Nếu như vì vậy mà tu vi bị đình trệ, U La Điện làm sao phát triển được? Chẳng lẽ ngươi muốn cho tông môn trở thành Thịnh tộc kế tiếp?
Nói theo thuật ngữ của Phật môn, là ngươi chấp ngã.
Tôn trưởng lão giống như bị cảnh tỉnh, mồ hôi lạnh chảy xuôi xuống trán.
Nghĩ kĩ lại, không biết bắt đầu từ lúc nào, ý niệm xưng bá Hạo Thổ cắm rễ thật sâu trong đầu, thậm chí đã sắp biến thành chấp niệm.
Nhưng thật sự đây là đúng sao? Với thực lực hiện tại của U La Điện, giai đoạn này thật sự có khả năng nghiền ép các đại tông còn lại, trở thành đệ nhất tông môn ở Hạo Thổ. Nhưng sau đó thì sao?
Nếu như tất cả các đệ tử đều u mê với quyền thế địa vị rồi bỏ quên tu hành, sợ rằng thực lực tổng hợp không bao lâu sẽ hạ xuống, như vậy có thể ngồi bao lâu ở vị trí đệ nhất đây? Đến lúc đó U La Điện trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, sợ rằng kết cục...
Tôn trưởng lão xoa xoa mồ hôi lạnh, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Lực lượng trung kiên của cảnh giới tu hành mới là động lực chủ yếu để phát triển tông môn, cũng là mạch máu chống đỡ tông môn suy sụp.
Lõ như không khí tu hành thực sự thay đổi tông môn thì theo đó sẽ sinh ra một chuỗi ảnh hưởng, căn bản là không cách nào dự đoán.
Nàng không thể trở thành tội nhân thiên cổ.
Mà nhìn ở góc độ khác.
Chỉ cần các đệ tử chuyên tâm tu hành, U La Điện lại có nhân vật hàng đầu Lãnh Vô Yên và cường giả siêu cấp tương lai Lý Nhiên, trở thành đệ nhất tông môn không phải chỉ là vấn đề thời gian thôi sao?
Đạo lý này rất đơn giản, Tôn trưởng lão không có khả năng không nghĩ ra.
Nhưng trước kia nàng vốn không nghĩ theo khía cạnh này, xem ra thật đúng là giống Lý Nhiên nói...
Tôn trưởng lão phun ra một ngụm khí đục, gật đầu nói:
- Thánh Tử nói không sai, là lão thân chấp ngã.
Nàng quá câu chấp ở trước mắt, có thể nói là quá để ý cái trước mắt, thế cho nên xém chút bỏ gốc lấy ngọn.
Nhớ lại lời nói và hành động của mình, Tôn trưởng lão không khỏi có chút mặt đỏ, xấu hổ nói:
- Lão thân thực sự là sống uổng những năm qua, còn không thấy rõ bằng Thánh Tử, thiếu chút nữa thì gieo xuống đại họa.
Nàng lắc đầu, vẻ mặt có chút ngại ngùng.
Lý Nhiên nghiêm trang gật đầu nói:
- Biết sai có thể thay đổi, không gì tốt hơn, Tôn trưởng lão đừng có quá mức tự trách, ngài vì ta tông lập ra biết bao công lao, thật sự là đại công thần.
Tôn trưởng lão nghe vậy càng xấu hổ.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng, Lý Nhiên khẽ nhếch miệng, cố nén không bật cười.
Cái gì truy cầu, cái gì tông môn phát triển... Hắn chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi.
Nói cho cùng, chỉ là muốn vung đao bậy bạ chém dứt khoát để Tôn trưởng lão đừng tiếp tục cản trở hắn nữa.
Nhưng không ngờ hiệu quả tốt như vậy, trực tiếp thuyết phục đối phương?
- Nàng muốn tẩy não ta, kết quả ngược lại bị ta tẩy sạch?
Lý Nhiên xoa cằm:
- Ừm, quả nhiên ta là một thiên tài.
...
Núi Phi Vân.
Sau khi Trần Uẩn Đạo bị chém bị thương, Thần Đạo Cung liền hoàn toàn bế tông từ chối tiếp khách, không tiếp kiến bất kỳ khách bên ngoài, các đệ tử cũng bị cấm ra ngoài, hầu như bước vào trạng thái ngăn cách với đời.
Trong tông môn cũng là một mảnh tiêu điều.
Bởi vì Trần Uẩn Đạo vẫn đang bế quan chữa thương, các trưởng lão nói năng thận trọng, vì thế các đệ tử chỉ có thể suy đoán lung tung.