Chương 690. Nguyên Khải Thuỷ, Lãnh Vô Yên vô địch!
Không lâu sau, tình hình phát triển vượt qua dự đoán của tất cả mọi người.
Ngày thứ ba khi mà Lãnh Vô Yên trở thành chưởng môn, môn hạ chấp chưởng mọi việc đã bị đệ tử Khôi Mộng tông sát hại.
Khôi Mộng tông là tông môn phụ thuộc vào Thần Đạo Cung.
Lãnh Vô Yên phái trưởng lão qua thỉnh cầu giải quyết công bằng, kết quả lại bị đối phương đánh trọng thương.
Lúc đó Trần Uẩn Đạo đang là đệ tử chân truyền, thực lực lấy một người trấn áp ma đạo Tam Tông, sở dĩ Khôi Mộng tông thực lực cũng rất mạnh.
Kỳ thực chuyện như vậy rất bình thường.
Lúc đó dưới tình hình như vậy, người chết cũng đã chết, căn bản mọi người sẽ không dị nghị gì.
Có thể Lãnh Vô Yên cảm thấy không nuốt trôi cục tức này.
Trực tiếp tự mình đến khôi mộng tông, yêu cầu đối phương giao hung thủ
Khôi mộng tông có chỗ dựa ở sau, căn bản không sợ, mặc kệ Lãnh Vô Yên đứng ngoài cổng nửa canh giờ, chưởng môn thậm chí còn nói năng lỗ mãng.
Bọn họ chắc chắn Lãnh Vô Yên không dám đắc tội Trần Uẩn Đạo.
Mà Lãnh Vô Yên cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Nàng chỉ dùng một kiếm.
Một kiếm san bằng cả ngọn núi, từ chưởng môn đến tạp dịch của khôi mộng tông, đều hóa thành bột mịn!
Cả một tông môn to như vậy, bỗng chốc bị diệt hết!
Việc này đã gây ra sóng to gió lớn lúc bấy giờ.
Lúc đó dưới sự trấn áp của chính môn, những tông môn khác chỉ có thể tham sống sợ chết, gây ra động tĩnh lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên!
Mà Trần Uẩn Đạo vừa lúc nắm được cái này cơ hội này
Hắn muốn tạo thanh thế, không nói một chữ nào liên quan tới tội ác lúc trước của Khôi Mộng tông, biến Lãnh Vô Yên thành Ma Đầu giết người không chớp mắt, cũng biến U La Điện thành ma đạo tông môn.
Sau đó tổ chức chính đạo tông môn, tổ chức ‘Diệt ma đại hội’, lấy danh tiếng chính lên núi Huyền Linh.
Dự định biến chuyện này thành thành tựu để đời, đẩy ma đạo sang bên đối lập, triệt để diệt hết Ma Tông!
Lúc đó trong mắt của mọi người, Trần Uẩn Đạo tự mình xuất thủ, Lãnh Vô Yên nhất định không có sức đánh trả. Đoán chừng nửa canh giờ sẽ không chịu được. Kết quả Lãnh Vô Yên không chỉ chống đỡ được, còn đánh trọng thương Trần Uẩn Đạo! Trong trận chiến đó, người trong chính đạo thương vong vô số, ở trước mặt nàng giống như là gà đất chó sành!
Sau khi giết hết kẻ địch, còn đuổi mấy trăm ngàn dặm muốn giết Trần Uẩn Đạo! Nếu không phải là Dịch Thanh Lam đứng ra ngăn cản, sợ rằng Thần Đạo Cung đã bị huỷ diệt ở dưới kiếm của nàng!
Nhưng dù vậy, Lãnh Vô Yên cũng không có buông tha những tông môn khác.
Các tông môn tham gia trận chiến này, đều bị diệt môn!
Đều không có ngoại lệ!
Toàn bộ giang hồ tràn trong mùi máu!
Từ nay về sau, Lãnh Vô Yên ma danh vang vọng, trở thành sự tồn tại thần thánh.
Mà ma đạo cũng tìm thời cơ, liên thủ bắt đầu phản công.
Oán giận tích cóp từ lâu một lần bùng nổ.
Làm cho trận chiến chính ma kéo dài nhiều năm chính thức hạ màn.
Nơi bọn họ đánh nhau long trời lở đất, rừng núi đảo lộn, Chính Ma Lưỡng Đạo tất cả đều tổn thương nguyên khí nặng nề.
Cuối cùng Thịnh Diệp ra mặt, chính đạo nhường một chút, chính ma đạt tới một sự cân bằng kỳ diệu.
Lúc này mới có cảnh thái bình như bây giờ.
Mà quá khứ đã nhiều năm như vậy, rất nhiều người đều đã quên Lãnh Vô Yên mạnh cỡ nào.
Chỉ cần trải qua trận chiến kia, vĩnh viễn cũng sẽ không quên cái tên khủng bố này!
Thịnh Diệp rõ hơn ai hết.
Tuy đều là đế cấp, Lãnh Vô Yên cùng bọn họ căn bản không phải là một cấp bậc!...
Đạo nguyên im lặng trong đất.
- Lãnh Vô Yên...
Thịnh Diệp trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói:
- Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn mạnh giống như trước đây.
Trần Uẩn Đạo lắc đầu:
- Không phải, so với trước đây nàng đã mạnh hơn.
- Ừm?
Thịnh Diệp chân mày cau lại.
Tin tức này có hơi làm người khác chấn động.
Phải biết rằng đế cấp đã là đứng đầu.
Ở trong cảnh giới này, nghĩ tiến lên thêm một bước cũng rất khó, huống chi Lãnh Vô Yên đã là cường giả trong cường giả.
Mạnh lên thêm nói dễ vậy sao.
Trần Uẩn Đạo nhìn ra suy nghĩ này của hắn, nói:
- Cái này nhiều năm qua, Bổn Tọa luôn luôn hấp thu đạo lực, sớm đã đột phá ‘Phong Phơn’, rồi đến trình độ ‘Nguyên Khải Thuỷ', thế mà không đỡ nổi một kiếm của Lãnh Vô Yên...
- Ngươi đã là ‘Nguyên Khải Thuỷ’ rồi hả?!
Thịnh Diệp thân thể không khỏi run lên, trừng hai mắt nhìn về phía hắn.
Trần Uẩn Đạo bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Có gì kỳ lạ? Dịch Thanh Lam sớm đã luyện đến 'Nguyên Khải Thuỷ’ hậu kì. Mặc dù thực lực Sở Linh Xuyên không dễ nói, nhưng chắc chắn phải trên cấp 'Phong phơn'.
Hắn nhìn về phía Thịnh Diệp, khóe miệng kéo lên:
- Mọi người ở đây đều mạnh vậy, chỉ có Thịnh Hoàng say mê quyền thế, căn bản không quan tâm phương diện tu luyện này.
Thịnh Diệp cúi đầu thấp xuống, nắm đấm đặt ở sau lưng lặng yên siết chặt.
Bất tri bất giác, chính mình đã thụt lùi nhiều như vậy!
Trần Uẩn Đạo nói không sai
Ngồi ở cái này vị trí này, mỗi ngày nghĩ làm như thế nào mới nắm chắc quyền thế, tu luyện ngộ đạo mấy loại chuyện như vậy đã sớm quên mất...
- Trách không được lần trước nhìn thấy Sở Linh Xuyên, cũng cảm giác nàng đã mạnh hơn nhiều!
Thịnh Diệp lòng bàn tay đầy mồ hôi.