Chương 691. Truyền đạo Bắc Địa, khí tức Chân Long
Giang sơn được xây dựng ở trên thực lực, nếu như thực lực của mình với đế cấp cách nhau quá xa, sợ rằng hậu quả...
Trần Uẩn Đạo tiếp tục nói:
- Hiện tại Long ấn bị yếu dần, thiên địa gông cùm xiềng xích cũng bắt đầu dãn ra.
- Ước chừng không đến trăm năm nữa, Hoàng Kim thịnh thế sẽ tới gần, Thịnh Hoàng vẫn là sớm chút chuẩn bị sẵn sàng đi!
Hoàng Kim thịnh thế, thiên tài xuất thế.
Đế Cảnh như là cảnh măng mọc sau mưa, những thứ siêu cấp ở hiện tại cũng chỉ là Chứng Đạo cho lúc kia.
Thịnh Diệp thở ra một hơi.
- Trăm năm?
Hắn thầm nghĩ trong lòng:
- Có Lý Nhiên ở đây, sợ rằng chả cần đến ngần ấy thời gian...
Lúc này, Thịnh Diệp đột nhiên nghĩ đến cái gì, nghi ngờ nói:
- Ngươi có thể ở Nguyên Khải Thuỷ, vì sao lại không đỡ nổi một kiếm?
Trần Uẩn Đạo thở dài:
- Nếu như Bổn Tọa đoán không sai, Lãnh Vô Yên đã đến cảnh giới trong truyền thuyết kia rồi.
- Ngươi nói cái gì?!
Thịnh Diệp run một cái, hoảng sợ kêu thành tiếng!
- Cảnh giới trong truyền thuyết?
Giọng Diệp Thịnh có chút căng thẳng:
- Trần đạo trưởng nói lời này là có ý gì?
Trần Uẩn Đạo nhún vai.
- Giống như Thịnh Hoàng đang nghĩ đó.
- …
Thịnh Diệp ngơ ngác sững sờ đứng tại chỗ.
Sau lời nói này, là cả một tầng ý nghĩa khiến người ta chưa kịp nghĩ đã thấy sợ!
- Điều này sao có thể?
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, không thể tin nói:
- Chỉ cần Long ấn còn tồn tại dù một ngày, sẽ không có người nào có thể đột phá cấp trên của đế cấp, nàng sao có khả năng thoát khỏi gông cùm xiềng xích cuối cùng này?
Trần Uẩn Đạo lắc đầu:
- Gông cùm xiềng xích chỉ tác dụng đối với chúng ta, còn Lãnh Vô Yên… Nàng có bao giờ làm theo cách bình thường?
- …
Thịnh Diệp im lặng trong chốc lát.
Lời này quả không sai.
Từ khi mới bắt đầu, Lãnh Vô Yên đã nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Mới vừa đột phá cấp cảnh giới mà đã áp chế được Trần Uẩn Đạo, đối với lúc đó mà nói chuyện này là không thể có khả năng.
Quy luật bình thường, chắc chắn không thích hợp với nữ nhân này.
Nếu nói như vậy chuyện nàng đột phá ra khỏi gông cùm xiềng xích, cũng không phải là chuyện không thể.
- Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của Trần đạo trưởng mà thôi.
Thịnh Diệp cau mày.
- Có khả năng nàng cũng là Nguyên Khải Thuỷ hay không, chỉ là do thực lực của nàng quá mạnh?
Trần Uẩn Đạo lắc đầu:
- Bổn toạ mặc dù không thể nói chính xác, nhưng có một điểm không thể nghi ngờ. Lãnh Vô Yêu tuyệt đối trên cấp Nguyên Khải Thuỷ, nếu không…Không có khả năng chém ra ba kiếm kinh thiên động địa thế kia.
Nghĩ lại cảm giác bức bách kia, hắn vẫn còn có chút run da đầu.
Ba kiếm kia làm cho hắn lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi cái chết như vậy.
Nhất là một kiếm cuối cùng kia…
Cảm giác như có thể chém rách cả trời đất, bản thân mình cũng chỉ là con cừu đợi bị làm thịt, không có cách nào chống đỡ.
- Huống chi bây giờ Long ấn đã mai một dần rồi, ảnh hưởng là không tránh khỏi. Điều này Thịnh Hoàng rõ hơn ai hết.
Trần Uẩn Đạo thở dài nói:
- Bổn tọa còn có thể đột phá, huống gì là Lãnh Vô Yên.
Thịnh Diệp không tránh được việc rơi vào trầm mặc.
Long ấn bị lỏng ra, hắn sớm đã có cảm nhận.
Long ấn mở, thịnh thế hiện.
Long ấn giam cầm thiên địa một khi mở ra, toàn bộ thiên hạ sẽ xảy ra đại biến, các tông môn Bách Gia Trang Minh Hoàng Kim đều biết thịnh thế sắp tới.
Đây đối với các tông môn mà nói, là một tin tức tốt, nhưng đối với Thịnh tộc Hoàng Triều thì lại ngược lại.
Long ấn không chỉ là giam cầm thiên địa, còn khống chế toàn bộ Long Khí đất đai, nếu Long ấn yếu đi, Long Khí sẽ bắt đầu thoát ra.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong khoảng thời gian này lại thái bình như vậy.
Long Khí một khi bị tiêu tan, đồng nghĩa Thịnh tộc cũng đến lúc tàn, lãnh thổ vạn dặm sẽ rơi vào chiến tranh.
Phải đợi đến khi Long Khí ngưng tụ lại, Hoàng Triều mới có thể giữ vững hoàng quyền, đây cũng là nguyên nhân Thịnh Diệp trong tối ngoài sáng cố gắng cân bằng thế cục chính tà đối lập, nỗ lực duy trì thế cục này, chính là muốn trì hoãn ngày này.
Tuy biết rõ đại thế đã đến, có nỗ lực thế nào cũng không thể ngăn lại, nhưng hắn cũng không thể ngồi chờ chết.
Trong lòng cảm thấy nguy cơ đang đến gần, hắn cần làm gì đó. Mặc dù thân đã đến đế cấp, nhưng vẫn phải sợ hãi luồn cúi. Đã xuất hết nhưng thủ đoạn mà bản thân có ra.
- Thực ra cũng chưa hẳn như vậy.
Thịnh Diệp trầm giọng nói:
- Long ấn giam cầm Thiên Địa nhiều năm như vậy, đến Thượng Cổ Di Tộc năm đó cũng không làm gì được, làm sao có thể phá vỡ dễ dàng như vậy?
Tuy lời nói ra như vậy, nhưng âm thanh lại vô cùng yếu ớt, phảng phất như tự an ủi chính mình.
Trần Uẩn Đạo lắc đầu.
- Chỉ mong là như vậy.
Vừa dứt lời, hai người đột nhiên phát hiện cái gì, cùng nhau quay đầu nhìn về phía bắc.
- Đây là…
Nháy mắt một cái ánh mắt đã xuyên qua không gian, nhìn một màn trước mắt mà giật mình.
Chỉ thấy trong mênh mông tuyết trắng, trên núi Thương Mãng Huyền Linh xảy ra cảnh tượng kỳ dị làm cho người ta kiếp sợ.
Thiên hoa loạn truỵ, Địa Dũng Kim Liên, một vệt ánh sáng chói mắt ngưng tụ trên Kim Vân, âm thanh cuồn cuộn vang lên giữa trời đất.
- U La Điện!