Chương 694. Quả trứng này, tâm tư cực kỳ hư hỏng!
Nhưng nó không có từ bỏ, cố gắng dùng sức lắc ra.
Thấy cảnh này Thẩm Thẩm có chút mơ hồ:
- Nó định làm gì vậy?
Lý Nhiên nhìn quả trứng hịp mắt nói:
- Nếu ta đoán không sai, nó định chạy trốn!
Từ sau khi rời khỏi Lãnh Vô Yên, quả trứng này vẫn im lặng, đối với những kích thích từ bên ngoài cũng không có chút phản ứng.
Lúc mới đầu, Lý Nhiên còn tưởng do đêm qua gây ra chuyện lớn làm tổn thương nguyên khí của nó.
Mặc dù là trứng rồng, nhưng dù gì vẫn chưa ra đời, vẫn còn yếu.
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Đêm qua lúc có tiếng Long Ngâm rõ ràng khí thế hừng hực, làm sao mới qua mấy giờ liền ỉu xìu?
Hắn nói mấy lời kia chỉ vì muốn kích thích nó.
Kết quả rất rõ ràng, quả trứng thối này đang giả chết!
- Đúng là đồ không thành thật.
Lý Nhiên lắc đầu cười cười:
- Lại còn dám lừa ta, lương tâm hư hỏng!
- Hống
Trong vỏ trứng truyền ra một tiếng nhỏ, sau đó dùng sức lay động một cái.
Xem ra là đang biểu thị sự bất mãn.
Mặc dù nó chả biết ‘Dinh dưỡng’ là gì, nhưng ‘luộc lên’ thì nghe vẫn hiểu.
Người này với nữ nhân kia giống y nhau, đều muốn luộc nó lên!
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Ta chỉ đùa chút thôi, muốn luộc ngươi thì đã làm từ sớm, còn đợi tới bây giờ?
Vừa nghe thấy lời này quả trứng liền yên tĩnh lại.
Lý Nhiên tay phải giữ quả trứng, ngón trỏ gõ lên vỏ trứng:
- Người đến bao giờ mới nở? chả nhẽ mười năm nữa, ta cũng đâu kiên trì như vậy.
Trứng rồng: Graooo graooo!
- Người cũng không biết?
Lý Nhiên nhíu mày:
- Làm thế nào mới ấp được trứng nhanh nở? chả nhẽ giống gà mái ngồi ở trên quả trứng?
Trứng rồng: Hống hống hống!
Trong tiếng kêu đầy sự phẫn nộ.
Đánh đồng nó với sinh vật cấp thấp đã là cả một sự sỉ nhục.
- Vậy người cho ta một cách giải quyết đi.
Lý Nhiên thật sự bất đắc dĩ.
Tuy hắn muốn làm kỵ sĩ rồng, thế nhưng cũng không có lòng muốn chơi trò nuôi dưỡng này, mà bây giờ cũng mới chỉ là một quả trứng…Trời, Thẩm Thẩm đứng ở bên cũng vô cùng sửng sốt.
- Thánh Tử đại nhân… thế mà có thể nói chuyện với trứng rồng?!
Nhìn cảnh một người một trứng trao đổi qua lại nàng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cảnh ngày có không biết bao nhiêu kỳ quái…
Lý Nhiên sờ cằm, suy tư trầm mặc.
Không biết có phải do hình xăm trên tay hay không, hắn không có học ngôn ngữ của rồng, thế nhưng lại có thể hiểu quả trứng này. Thậm chí có thể hiểu tâm tình đối phương.
Dù vậy thì hắn cũng không biết ấp trứng như thế nào.
Quả trứng cũng không biết.
Là một quả trứng chưa lớn, nó cũng không biết phải làm sao để phá vỏ trứng.
- Hay là đập vỡ?
Lý Nhiên thấp giọng lẩm bẩm.
Quả trứng rung lên một chút, sau đó lại lăn về bên kia, như muốn trốn đi.
Nó cảm thấy bản thân mình sớm muộn gì cũng chết dưới tay tên này…
Cũng may là Lý Nhiên từ bỏ suy nghĩ này.
Tuy hắn rất muốn sở hữu một con rồng của riêng mình, nhưng không muốn có một con rồng bị sinh thiếu tháng.
- Thôi bỏ đi, cứ thuận theo tự nhiên!
Lý Nhiên thuận tay bày ra một trận pháp, một cái lồng giam kim sắc xuất hiện, úp lấy quả trứng vào bên trong lồng.
Dù nó có lăn thế nào cũng chạy không khỏi cái lồng này.
Đúng là cái đồ không thành thật, chỉ số thông minh lại còn không thấp, còn muốn khống chế nữa.
Thẩm Thẩm quan sát trứng rồng một lúc, lại quay đầu nhìn Lý Nhiên:
- Thánh Tử đại nhân, quả trứng này từ đâu tới?
Lý Nhiên trả lời:
- Sư tôn cho ta.
- Lãnh chưởng môn?
Thẩm Thẩm gật đầu.
Quả nhiên, vật thần ký như vậy chỉ có Lãnh chưởng môn mới có thể có.
Nàng nhịn không được hỏi:
- Vậy vật này…Thật là rồng sao?
Tuy nàng không nghi ngờ lời Lý Nhiên nói, nhưng nói về rồng đối với nàng vẫn là một thứ mơ hồ, bây giờ lại thực sự xuất hiện trước mắt…
Điều này làm nàng có cảm giác không phải sự thật.
Lý Nhiên còn chưa lên tiếng, quả trứng đã không đợi được.
- Hống!
Nó gào lên một tiếng bất mãn, thân trứng lắc lắc một cái, sau đó là một luồng ánh sáng vàng phát ra.
Thẩm Thẩm nhìn kỹ một chút, xuyên qua vỏ trứng là một hình ảnh.
Nhìn thì giống một con rắn nhỏ đang trườn, nhưng uy lực phát ra làm người ta run sợ, đến mức muốn quỳ xuống!
Thẩm Thẩm run lên nhè nhẹ, trợn tròn hai mắt.
Cái này cũng quá kinh khủng đi, chỉ nhìn cũng đủ hiểu là trứng gì.
Thật sự là rồng!
- Được rồi.
Lúc này Lý Nhiên đưa tay lên khoác vai nàng, một dòng khí ấm chạy vào trong cơ thể xua đi cái rét lạnh.
Thẩm Thẩm lúc này mới bình tĩnh, sau lưng đã ướt mồ hôi.
Lý Nhiên nhìn về phía quả trứng, tức giận nói:
- Đừng được đà, biết người là rồng rồi có được chưa? Đừng có dọa nàng nữa, lão tử luộc ngươi bây giờ.
Trừng rồng: Hống~
Tiếng kêu đã không còn uy hiếp giống vừa nãy, lại có thêm vài phần uỷ khuất.
Uy áp bức người cũng từ từ tiêu tan.
Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh.
Thẩm Thẩm thè lưỡi một cái:
- Thật sự là rồng, lại còn biết doạ người.
- Làm gì đến mức dọa người.
Lý Nhiên xoa đầu nàng, an ủi:
- Chờ ấp xong, cho ngươi cưỡi.
Trứng rồng: …
Thẩm Thẩm hưởng thụ cái vuốt đầu của hắn, híp mắt nói:
- Ta cũng không dám đâu, vẫn là để Thánh Tử cưỡi.
Trứng rồng: …
Nó bất đắc dĩ lắc lắc.
Hai người nay không coi nó là rồng…
- Đúng rồi.