Chương 3
Đến bữa tối, Vương gia Sở Vụ Tiêu truyền lời, bảo ta đợi chàng cùng dùng bữa.
Bà vú vui mừng nói:
“Vương gia muốn viên phòng rồi!”
Ta nhìn vẻ mặt hân hoan của mụ, không nhịn được dội cho bà gáo nước lạnh:
“Bà vú quên rồi sao, từ vương phủ này bị khiêng ra ngoài bao nhiêu nữ nhân? Các nàng đều là những người đã được Vương gia ban ân sủng cả đấy.”
Sắc mặt mụ vú tái nhợt, lập tức gỡ dải lụa đỏ đang treo xuống:
“Vương phi có phủ Quốc Công làm chỗ dựa, lại có lão Tướng quân hậu thuẫn, sẽ không như mấy cô gái đoản mệnh kia đâu.”
Ta bật cười tự giễu, không biết nên thương cho những nữ nhân đã chết kia, hay thương chính mình.
Các nàng chết rồi, có lẽ không phải chịu khổ nữa.
Còn ta, nỗi khổ mới chỉ vừa bắt đầu.
Ta từng tha thiết khao khát tự do.
Từng nghĩ rằng sẽ cùng với Thẩm Bích rong ruổi nơi biên tái, sống trọn đời dưới khung trời rộng lớn và gió cát mênh mông.
Phu thê ân ái, cha mẹ hòa thuận, con cháu vây quanh.
Nhưng hiện tại, ta lại phải đem cái “ta” không bị trói buộc kia, nhét vào thân phận đoan trang của một Vương phi, lo việc nội trạch, quản lý phủ đệ.
Thậm chí còn phải vì chuyện nữ nhân của Sở Vụ Tiêu mà bị kéo vào tranh đấu hậu viện, chen chân vào những chuyện dơ bẩn mưu lợi, âm mưu toan tính.
Thế gian này, người càng khao khát tự do, lại càng không thể có được tự do.
Ta đau khổ đến rơi lệ, nhưng sau đó lại nghiến răng lau đi nước mắt.
Đã đến thì an, không thể thay đổi thì phải chấp nhận.
Ta cuối cùng vẫn phải sống tốt.
Không phải vì người khác, mà là vì chính ta.
Ngoài viện truyền đến tiếng gọi:
“Vương gia đến rồi!”
Bà vú hớn hở, nhưng sau khi thấy người tới là hai người thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Tô Dao trang điểm đậm, ôm tay Sở Vụ Tiêu bước vào. Vết thương trên mặt nàng ta đã đỡ nhiều, không còn sưng đỏ.
Chắc vẫn còn dấu tích, nếu không cũng chẳng tô phấn dày đến thế.
Sau khi dọn món xong, Sở Vụ Tiêu cho tất cả lui xuống.
Trong viện chỉ còn ba người chúng ta.
Tô Dao thân mật dựa vào tay Sở Vụ Tiêu, mỉm cười:
“Tỷ tỷ, lâu rồi không gặp. Ta vẫn sống, tỷ không ngờ phải không?”
Vừa ngồi xuống, nàng ta liền cười dịu dàng, gắp thức ăn cho ta.
Ta sớm đã tỉnh táo lại từ cơn ngỡ ngàng trước đó:
“Quả thật bất ngờ. Không ngờ Tiểu Yêu năm nào của nhà họ Tiết, nay lại là Tô Dao.”
Tay Tô Dao đang gắp thức ăn bất giác siết chặt, nụ cười giả tạo trên môi cũng dần lộ ra vẻ dữ tợn:
“Vương gia, người đi trước đi. Thiếp và tỷ tỷ đã nhiều năm không gặp, có nhiều lời muốn nói.”
Sở Vụ Tiêu gật đầu:
“Hai người là tỷ muội nhiều năm, hẳn là có nhiều chuyện cần tâm sự. Sau này nên sống hòa thuận.”
Tô Dao cười ngọt ngào, tiễn chàng ra ngoài:
“Thiếp sẽ vậy. Thiếp rất nhớ tỷ tỷ.”
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta diễn trò, bình thản cầm đũa dùng bữa.
Sau khi Sở Vụ Tiêu rời đi, nét cười trên môi nàng ta lập tức biến mất.
Nàng ta tiến sát ta, giọng mỉa mai lạnh lùng:
“Tỷ thật có khẩu vị, trong hoàn cảnh này mà vẫn ăn ngon được sao?”
Ta không đáp, còn múc thêm một bát canh.
“Cố Quỳnh, chẳng lẽ giờ tỷ không nên quỳ xuống xin lỗi ta sao?” Thái độ dửng dưng của ta khiến nàng ta tức giận.
Ta nhướn mày:
“Ta có lỗi gì?”
Một câu đơn giản mà như đổ dầu vào lửa.
Nàng ta ném đũa, đập bát, mắt long lên, nhào tới bóp chặt cổ ta, gào lên đầy phẫn nộ:
“Cố Quỳnh, đồ giả nhân giả nghĩa! Tại sao Tiết gia ta bị tru di tam tộc, còn Cố gia các người lại vinh hoa phú quý!”
“Ba chúng ta lớn lên cùng nhau, ta coi tỷ như ruột thịt. Nhưng khi Tiết gia ta bị bắt, ta cầu xin tỷ đến gặp ta một lần, tỷ lại đóng cửa không tiếp! Phụ thân tỷ và phụ thân ta là bạn thân bao năm, vậy mà lúc phụ thân ta gặp nạn, ông ta lại giữ mình, nhìn chúng ta bị diệt môn!”
Nước mắt trào ra trong mắt nàng ta, ta chau mày đẩy nàng ta ra:
“Ngươi điên rồi.”
Nàng ta lồm cồm bò dậy, gào lên giận dữ:
“Đây là thứ mà ngươi nợ ta! Cố Quỳnh, ngươi nợ ta cả đời!”
Nàng ta kéo áo xuống, để lộ dấu ấn chữ “kỹ” hằn sâu sau cổ.
Giọng nàng ta lạnh lẽo:
“Khi ta bị đẩy làm kỹ nữ quân doanh, bị người ta làm nhục, Cố Quỳnh, ngươi đang làm gì? Cùng Thẩm Bích ngắm hoa thưởng nguyệt? Uống rượu ngâm thơ?”
Nàng ta tiếp tục tiến lại gần:
“Ta bị sung quân làm kỹ nữ, bị đưa đến doanh trại – chính là doanh trại của Thẩm Bích! Trong khi các ngươi tình thâm ý nặng, ta lại sống cuộc sống không bằng súc sinh. Ta cầu xin Thẩm Bích cứu ta, hắn làm như không thấy! Rõ ràng biết ta yêu hắn, ta vì hắn mà hủy hôn với Sở Vụ Tiêu, vậy mà hắn không cho ta nổi một chút thương xót!”
“Thậm chí hắn còn để mặc ta sống không bằng chết!”
Nàng ta cầm tay ta, dí vào bụng mình, điên dại cười:
“Cả đời này ta không thể có con nữa, ngươi biết vì sao không?”
Ta rút tay về, giọng lạnh lùng:
“Chẳng liên quan gì đến ta. Từ khi ngươi hãm hại danh tiết của ta, giữa ta và ngươi đã chẳng còn chút tình nghĩa nào.”
Năm nàng ta cập kê, ta được mời đến Tiết gia dự tiệc, nhưng nàng vì Thẩm Bích từ chối lời cầu thân của mình mà ghen ghét, lén hạ dược vào rượu ta và vị hôn phu của nàng.
Nếu khi ấy ta không nhanh trí, e rằng cả đời này đã bị hủy hoại.
Vậy mà nay nàng ta còn dám đến trước mặt ta làm bộ nạn nhân?
Ta lạnh nhạt vuốt chuôi dao giấu trong tay áo:
“Tiết Yêu, ta không nợ ngươi gì cả. Phụ thân ngươi thông đồng với địch, tội đáng tru di; ngươi lòng dạ độc ác, hại danh tiết của ta, ta chỉ đánh gãy chân ngươi đã là khoan dung rồi.”
“Nay ta đã là chính thê của Vương phủ, còn ngươi là thiếp thất. Tương lai nếu ngươi biết thân biết phận thì ta có thể tha ngươi một mạng. Bằng không—ta không ngại tiễn ngươi xuống dưới đoàn tụ với cha mẹ ngươi.”
Nàng ta bỗng bật cười đắc ý:
“Ngươi có biết không, Sở Vụ Tiêu ban đầu không đồng ý hôn sự với ngươi. Trước khi Hoàng thượng triệu Cố gia tiến kinh, hắn từng quỳ ba ngày ba đêm ngoài ngự thư phòng cầu xin bãi bỏ thánh chỉ.”
“Hoàng thượng khi ấy suýt nữa đã gật đầu. Là ta! Là ta đã thuyết phục hắn cưới ngươi! Sở Vụ Tiêu yêu ta đến chết đi sống lại, chỉ cần ta mở miệng, hắn lập tức đồng ý cưới ngươi.”
Nàng ta thong thả mặc lại y phục xộc xệch, giấu đi vết sẹo sau cổ, lại trở về dáng vẻ yêu kiều mê hoặc.
“Cố Quỳnh, ta không có được Thẩm Bích, thì ngươi cũng đừng mong sống yên với hắn. Ta sẽ cùng ngươi chết già trong cái vương phủ này, nhìn người mình yêu đi cưới người khác!”
Nàng ta đi rồi, lúc ta tỉnh lại thì đã thấy đầu ngón tay bị đầu dao cứa rách, máu chảy đầy tay mà không hề cảm thấy đau.
Bà vú từ ngoài chạy vào, thấy mặt ta tái nhợt thì nước mắt ròng ròng:
“Vương phi, người sao vậy!”
Ta cố nén lệ trào nơi khóe mắt.
Nàng ta muốn thấy ta thất bại, ta lại càng phải sống rạng rỡ.
Nàng ta muốn đẩy ta vào vực thẳm, ta lại càng phải mỉm cười mà bước ra.
Ta khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi cười nhạt nhẽo nói với mụ vú:
“Dọn dẹp nơi này đi, đừng để ai biết.”
Bởi vì lá bài duy nhất của nàng ta, chính là tình yêu của Sở Vụ Tiêu.
Mà nếu mất đi quân bài đó, nàng ta ngay cả tư cách bước vào cuộc cũng không có.