Xuân Thâm Rượu Nồng

Chương 2

Chương 2
Vào ngày đại hôn, sau khi ta và Sở Vụ Tiêu bái đường xong, bệ hạ thân ban hợp cẩn tửu.
Ngay cả Thái hậu cũng đích thân đến dự lễ, đủ thấy mức độ coi trọng.
Đêm động phòng, Sở Vụ Tiêu vừa vén khăn voan của ta lên, bên ngoài liền vang lên tiếng náo loạn.
Một tiếng khóc thét lên: “Vương gia! Di nương treo cổ rồi!”
Sở Vụ Tiêu vứt luôn cán cân đỏ, thậm chí còn chưa kịp nói với ta một lời xin lỗi, đã vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc hắn chạy ra còn va đổ hợp cẩn tửu, chén rơi vỡ, rượu đổ tung tóe khắp đất.
Bà vú sốt ruột đến rơi nước mắt: “Đây là đêm tân hôn mà! Vương phi sao không giữ vương gia lại, rượu hợp cẩn do Thái hậu ban, đổ sạch ra đất, đúng là lãng phí!”
Ta vén khăn, vươn vai một cái, ra lệnh cho nha hoàn dọn dẹp và mang nước đến cho ta rửa mặt.
Ta không để tâm: “Giữ làm gì, chỉ là hôn nhân được ban mà thôi.”
Vốn dĩ ta cũng chưa nghĩ đến chuyện viên phòng.
Hắn đi rồi, trái lại ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau, ta và Sở Vụ Tiêu cùng đi thỉnh an Thái phi.
Hắn tỏ ý xin lỗi vì chuyện đêm qua: “A Dao tính khí trẻ con, tối qua làm ầm ĩ chút, mong Vương phi đừng để tâm.”
Ngay cả cái cớ “không khỏe” cũng lười bịa, chỉ một mực xin ta đừng trách tính khí trẻ con của Tô Dao.
Ta lạnh nhạt nói: “Ta biết trong lòng Vương gia chỉ có Tô di nương, ta cũng chẳng phải tự nguyện gả vào vương phủ. Hôn sự này do Thánh thượng ban, mong Vương gia ít nhất làm bộ làm dáng một chút, cũng là để đôi bên còn giữ được thể diện. Hơn nữa, nghe nói Tô di nương chỉ nhỏ hơn ta hai ngày, ta còn là người lớn, nàng ta tính ra là đứa trẻ con gì chứ?”
Sở Vụ Tiêu bị ta chặn họng, hơi nhíu mày, có phần lúng túng:
“Bổn vương biết rồi.”
Khi đến viện của Thái phi, Sở Vụ Tiêu đưa tay muốn đỡ ta.
“Không cần.”
Hắn bỗng hạ giọng nói lời xin lỗi: “Chuyện đêm qua là ta sai, tối nay ta sẽ bù đắp cho người. A Quỳnh, ta và người đã là phu thê, đời này sẽ không bao giờ thay đổi nữa.”
Một nỗi buồn không rõ nguồn cội trào dâng trong ta – đó là lời cảnh cáo hắn dành cho ta.
Giọng ta run nhẹ: “Ta biết rồi.”
Vừa bước qua cổng viện Thái phi, cả ta và hắn đều sững sờ.
Tô Dao đang quỳ giữa sân, bị ma ma tát mặt. Trong điện, mẫu thân ruột của Sở Vụ Tiêu – Chu Thái phi, đang ngồi nghiêm nghị.
Sở Vụ Tiêu tung chân đá văng ma ma đang hành hình, giận dữ bế Tô Dao đang run rẩy vào lòng, chất vấn Thái phi: “A Dao thể chất yếu đuối, mẫu phi làm vậy là có ý gì!”
Thái phi lạnh lùng đáp: “Một kẻ hèn mọn như nó, được làm thị thiếp của ngươi đã là ân huệ, vậy mà còn dám dụ ngươi bỏ mặc chính thất vào ngay đêm đại hôn! Ta muốn nó chết cũng là đáng đời!”
Tô Dao yếu ớt rơi lệ, vùi đầu vào ngực Sở Vụ Tiêu, tóc xõa che đi vết máu rỉ ra ở khóe môi.
Nàng ta lau nước mắt, quỳ xuống trước mặt ta, nghẹn ngào nhận tội:
“Là thiếp tâm địa bất chính, phá hỏng đêm tân hôn của Vương phi, những cái tát còn lại, thiếp xin tự mình chịu.”
Mắt đỏ hoe, cắn môi, tóc rối tung xõa xuống.
Một cảnh tượng vốn khó coi, nhưng nhờ dáng vẻ khép nép khi quỳ, chiếc cổ trắng nõn lộ ra, lại hóa ra yếu đuối đáng thương vô cùng.
Rõ ràng là đánh vào mặt mình để tạ tội với ta, nhưng ánh mắt lại đẫm lệ nhìn Sở Vụ Tiêu.
Nàng ta cũng nỡ xuống tay thật, đến cái tát thứ ba thì Sở Vụ Tiêu không chịu nổi nữa, đau lòng nắm chặt tay nàng ta, quát lớn:
“Đủ rồi!”
Nàng ta liền đúng lúc ngất xỉu mềm nhũn trong lòng hắn.
Sở Vụ Tiêu không thèm liếc nhìn Thái phi một cái, bế Tô Dao má sưng đỏ rời đi luôn.
Thái phi tức đến suýt ngất, nói với ta rất nhiều lời an ủi, lại ban cho ta vô số vàng bạc châu báu, mới chịu để ta lui xuống.
Nhưng ta vẫn chưa hoàn hồn khỏi cú sốc vừa rồi.
Thị thiếp được Vương gia sủng ái nhất... sao lại là nàng ta?
Nàng ta chẳng phải đã chết rồi sao?
Một luồng lạnh lẽo từ tim dâng lên – thì ra vì vậy mà mỗi lần xuất hiện nàng ta đều che mặt bằng lụa, thì ra Vương gia dù yêu chiều thế cũng không thể cho nàng ta vị trí trắc phi.
Bởi vì trắc phi phải được ghi vào ngọc điệp!
Đi ngang qua viện của Tô Dao, ta thấy thái y ra vào nườm nượp như nước chảy.
Giọng nói giận dữ của Sở Vụ Tiêu vang lên:
“Còn đứng đó làm gì! Mặt A Dao mà có một vết sẹo, các ngươi đừng hòng sống!”
Ta khựng lại. Hắn quả nhiên yêu Tô Dao như lời đồn.
Sau khi bình tĩnh lại, ta chấp nhận sự thật rằng thị thiếp của hắn chính là nàng ta. Nhớ đến chuyện họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, hắn yêu nàng ta cũng là điều hợp lẽ.
Sau khi nghĩ thông suốt, ta cũng không còn bận tâm nữa, quay về viện mình.
Có người hầu hạ hắn, ta càng được yên thân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất