Chương 6
Thái phi sau khi hay tin Tô Dao ra tay với ta, giận dữ như sấm dậy, lập tức hạ lệnh giam nàng thêm một lần nữa.
Lần này, Sở Vụ Tiêu không những không cầu tình, mà ngay cả bước đến thăm cũng không.
Chỉ bởi ta từng nói với hắn:
"Vụ Tiêu, ngày trước chàng đuổi theo A Dao quá lâu, lâu đến nỗi nàng đã quen với việc nhận được tất cả từ chàng. Vật gì nếu nhận được quá dễ dàng thì sẽ chẳng còn giá trị. Nếu chàng muốn nàng để tâm, trước tiên hãy khiến sự hy sinh của mình trở nên đáng giá, chứ đừng để người ta coi thường mà xem chàng như món hàng rẻ mạt."
Dưới sự sắp đặt khéo léo mà không kém phần tàn khốc của Thái phi, Tô Dao dần dần tiều tụy.
Mỗi đêm, Thái phi cố ý sai nàng làm việc đến tận canh ba, không cho ngủ yên.
Ban ngày lại bắt đi sai vặt, việc gì nặng cũng chỉ điểm nàng. Cơm canh thì toàn loại nhiều mỡ nhiều muối, ép nàng dùng đến mức ngán tận cổ.
Chẳng đến nửa tháng, Tô Dao đã béo ra một vòng, ngay cả bóng lưng cũng trở nên vạm vỡ.
Ma ma ghé sát tai ta khẽ nói:
"Phải chăng Thái phi cho thêm gì đó vào đồ ăn của nàng ta?"
Ta mỉm cười, không đáp:
"Nếu Thái phi chưa ra tay, thì ma ma ngươi y thuật tinh thông, hẳn cũng biết cách ‘tế ngự’ một người."
Ma ma đi rồi.
Không bao lâu sau, Tô Dao lại béo thêm mấy phần.
Gần một tháng không được gặp Sở Vụ Tiêu, nàng cuối cùng cũng hoảng sợ. Không dám giận dỗi nữa, nàng đứng chờ hắn ngoài cổng phủ lúc tan triều, khóc đến sưng mắt, khiến lòng Sở Vụ Tiêu lại mềm nhũn.
Tối ấy, Tô Dao mặc y phục múa, ngả ngớn lả lướt thi triển một khúc Chưởng trung khinh để lấy lòng Sở Vụ Tiêu.
Nhưng ánh mắt hắn lại không có lấy nửa phần động tâm.
"Chưởng trung khinh", vốn là tuyệt kỹ do Phi Yến hợp Đức cùng múa, tinh hoa nằm ở vòng eo mềm mại uyển chuyển của nữ tử.
Nhưng Tô Dao, nay eo chẳng còn eo, cổ lại thừa thịt, chỉ một cái nghiêng đầu quay lại, cũng đủ khiến người ta... mất hứng.
Sở Vụ Tiêu đã từng chứng kiến kiếm vũ của ta - một điệu vũ mang sát khí của nữ tướng, khác hẳn những vũ điệu khuôn mẫu đầy rẫy ở kinh thành. So với những gì ta từng biểu diễn, màn múa vụng về kia chỉ là trò khôi hài.
Tô Dao mẫn cảm nhận ra tình ý trong mắt hắn đang dần rút đi.
Nàng thu lại tính tình chua ngoa, bắt đầu học cách dịu dàng, săn sóc.
Nhưng cái dịu dàng đó, lại khiến người ta cảm thấy giả tạo, gượng gạo. Bởi vì nàng đã quen với việc ra lệnh, sai khiến. Giờ đột nhiên đổi tính, chỉ khiến Sở Vụ Tiêu càng thấy xa lạ.
Nàng lại thường hỏi những câu ngu xuẩn:
“Chàng yêu thiếp, hay yêu Cố Quỳnh?”
“Thiếp đẹp hơn hay nàng đẹp hơn?”
“Canh thiếp nấu ngon, hay nàng nấu ngon hơn?”
…
Sở Vụ Tiêu nghe đến phát chán. Hắn không hiểu rốt cuộc sai ở đâu.
Rõ ràng Tô Dao hôm nay chính là kiểu người mà hắn đã từng mong ước. Nhưng vì sao, trái tim hắn lại thấy phiền chán đến vậy?
Ngày ta biết mình hoài thai, Sở Vụ Tiêu mừng rỡ, còn Tô Dao thì sắc mặt xám xịt.
Ta sai người mặc quan phục của Sở Vụ Tiêu lặng lẽ rời phủ. Quả nhiên, chẳng mấy chốc, Tô Dao tức tốc chạy đến.
Nàng lại mập thêm, mặt tròn ra, thịt cũng đầy má.
Ta kéo màn trướng bên ngoài giường xuống, che đi thân hình Sở Vụ Tiêu đang ngủ say bên trong.
Ta ngồi ở bàn trang điểm chờ nàng, vừa bước vào, nàng đã túm tay ta quăng mạnh vào cạnh bàn, đôi mắt đầy độc ý:
"Cố Quỳnh! Ngươi cướp mất Thẩm Bích còn chưa đủ, nay lại định đoạt luôn Sở Vụ Tiêu của ta! Ngươi thật đê tiện!"
Ta liếc trộm màn trướng khẽ động, giả vờ yếu ớt nói:
"Ngươi căn bản không hề yêu Vụ Tiêu. Năm đó ngươi còn dám hạ dược ta và chàng trong lễ cập kê. Nếu yêu, sao lại làm ra chuyện đó?"
Tô Dao cười lạnh, gằn giọng:
"Ta không yêu hắn, hắn cũng là chó của ta! Không cho phép ngươi đụng đến!"
Nói rồi, nàng chộp lấy kéo trên bàn, chỉ vào ngực mình mà cười nhạt:
"Ngươi nói xem, nếu hắn thấy ta bị thương, còn muốn giữ mẹ con ngươi lại nữa không?"
Nàng châm chọc ta:
"Ngươi muốn lợi dụng hắn ư? Ngươi nghĩ hắn yêu ngươi sao? Nếu ngươi từng thấy cách hắn yêu ta, ngươi chắc chắn sẽ thấy mình thật ti tiện."
"Trời đông giá rét, ta nói muốn ăn cá, hắn liền đi đục băng bắt cá, suýt mất mạng vì ta! Hắn từng vì ngươi làm được chuyện như thế chưa?"
Ta nhẹ nhàng nói:
"Ngươi làm vậy chẳng qua là đánh cược với tiểu thư nhà họ Trương, xem hắn có vì ngươi mà đục băng bắt cá không. Hắn chỉ là quân cờ trong trò chơi của ngươi, ngươi chưa từng lo cho sinh mạng hắn."
Tô Dao hừ lạnh:
"Hắn tình nguyện! Hắn vì ta mà làm bao việc ngốc nghếch, đủ thấy hắn yêu ta đến tận xương tuỷ!"
Ta thở dài tiếc nuối:
"Ngươi nói không sai. Nếu không yêu, hắn đã chẳng liều mạng đưa ngươi từ quân doanh về, lại đối đãi như thuở ban đầu."
Nàng nghe vậy, tự mãn gật đầu:
"Ngươi biết vậy là tốt. Nhưng rất nhanh thôi, ngươi sẽ không còn cơ hội đứng đây nói chuyện với ta nữa."
Dứt lời, ngay trước mặt ta và cả Sở Vụ Tiêu sau tấm màn trướng, nàng không chút do dự, đâm kéo vào ngực mình.
Khoảnh khắc màn trướng bị vén lên, sắc mặt Tô Dao trắng bệch, kéo đã găm sâu vào tim.
Nàng quỵ xuống, lẩm bẩm:
"Sao chàng lại ở đây…?"
Sở Vụ Tiêu bước đến, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, trong mắt là hàn băng ngút ngàn:
"Vậy theo nàng, ta nên ở đâu?"
Hắn ngồi xổm xuống nhìn nàng, giọng không chút cảm xúc:
"A Dao, ta đối với nàng không tốt sao?"
Tô Dao run rẩy:
"Không! Ta... ta chỉ là lỡ lời!"
Sở Vụ Tiêu cụp mắt, giấu đi sự phẫn nộ lẫn đau lòng, dịu giọng hỏi:
"Chuyện hạ dược là giả sao?"
Tô Dao như bị bóp chặt cổ họng, cứng họng không nói nên lời.
Sở Vụ Tiêu bỗng bật cười, cười đến rơi lệ. Từng ngón tay một, hắn gỡ tay nàng khỏi vạt áo:
"A Dao, từ nay về sau, ta không muốn nhìn thấy nàng nữa."
Dù nàng khóc lóc cầu xin thế nào, Sở Vụ Tiêu vẫn không ngoảnh đầu lại.
Tô Dao bị đưa tới biệt trang ngoài thành. Vì không ai chữa trị, vết thương nhiễm trùng, chẳng bao lâu đã bỏ mạng.