Chương 7: [HẾT]
Sau hôm đó, dường như không còn bất kỳ trở ngại nào nữa.
Sở Vụ Tiêu đối xử với ta vô cùng tốt, những yêu thương từng bị kìm nén đều được hắn dốc hết ra.
Mỗi ngày sau khi hạ triều, hắn chưa từng nán lại ở Hàn Lâm Viện, vội vàng trở về bên ta.
Hắn cho người đưa bạc tới phủ Quốc Công, dò hỏi sở thích của ta, tìm hiểu ta thích ăn gì.
Nghe nói ta thích ăn bánh hoa quế, hắn liền chủ động ra ngoại thành học cách làm từ những người bán rong.
Tháng Chạp mùa đông rét buốt, không hiểu sao ta lại thèm uống canh cá.
Thấy Sở Vụ Tiêu định đi, ta đè tay hắn xuống:
“Đừng nói to, nếu để Thái phi biết, ta sẽ bị mắng đấy.”
Hắn cười nói:
“Ta lén đi.”
Và lần lén đi đó… là lần cuối cùng hắn rời khỏi nhà.
Hắn đục băng bắt cá, nhưng vì chân bị chuột rút, đã chết rét trong hồ.
Lúc vớt được thi thể, một con cá trắng béo tròn nhảy ra từ áo trước ngực hắn.
Thái phi vì đau buồn quá độ, bị một ngụm đờm chưa kịp nuốt xuống mà nghẹn chết.
Ta bình tĩnh xử lý hậu sự cho cả hai.
Sau khi con ra đời, là một bé gái ngoan ngoãn. Hoàng đế lúc này mới yên tâm, phá lệ phong con bé làm công chúa, còn ban cho ta vô số châu báu.
Mỗi dịp lễ tết, lại được ban thưởng liên tục.
Ta trở thành quả phụ trẻ tuổi và giàu có nhất kinh thành.
Khi con gái lớn lên, không thích thêu thùa, lại thích múa kiếm.
Đúng lúc biên cương vừa ổn định.
Ca ca và Thẩm Bích cũng trở về.
Vừa nhìn thấy Thẩm Bích, con bé liền nằng nặc đòi học kiếm, sau này muốn làm nữ tướng quân.
Thẩm Bích cười bế nó lên:
“Được! Chúng ta cùng học!”
Khi ta ba mươi tuổi, Thẩm Bích vẫn chưa thành thân. Con gái ta gần mười tuổi, ai gặp cũng sợ, suốt ngày gây chuyện, khiến ta đau đầu không thôi.
Mỗi lần ta định đánh nó, một đám người liền xông vào cản. Phụ thân và ca ca dẫn đầu, chỉ trỏ vào ta mà mắng: hồi nhỏ ngươi còn nghịch hơn nó!
Thật tức chết ta mà.
Những lúc đó, Thẩm Bích liền ôm con gái ta lén trốn ra ngoài, cưỡi ngựa, bắn tên, ném vòng, đánh cầu... dạy con bé càng ngày càng gan dạ táo bạo.
Đến mức dám ngồi rình giữa phố để bắt trộm và trừng trị lưu manh.
Hai tháng sau, nhà giam của Kinh Triệu Doãn gần như không đủ chỗ chứa người nữa…
Đêm trừ tịch, ta và Thẩm Bích vừa đốt pháo hoa xong, ta khuyên hắn:
“Mau tìm một mối hôn sự đi.”
Chàng chỉ mỉm cười không để tâm:
“A Quỳnh, trên đời này không chỉ có hai người thành thân mới là phu thê. Chỉ cần thật lòng yêu nhau, dù chưa kết hôn, dù xa cách vạn dặm, dù cả đời chẳng gặp lại - tình cảm cũng không thể bị phai mờ.”
“Ta đã từng cưới nàng rồi, A Quỳnh.”
“Nàng là người vợ duy nhất của ta trong kiếp này.”
[HẾT]