- Sở Hà, ngươi lại dám động thủ với ta!
Sở Hà không hề sợ hãi, ngược lại còn xoa tay tiến lên.
- Ngươi là đang tự chuốc lấy khổ!
Thấy Sở Hà vọt tới, hai mắt Lưu Từ đỏ đậm, sắc mặt nổi giận, trong hốc mắt hắn chợt có một đường hắc tuyến bơi ngang qua.
Đang!
Đoản côn đánh tới, Lưu Từ lại ngang nhiên vung tay trái đón đỡ, quyền của hắn cắt qua không khí, một tia hồng mang hỗn loạn khiến Sở Hà cảm thấy cực kỳ bất ổn. Ngay sau đó, âm thanh sắt đá va chạm vang lên, đoản côn rớt khỏi tay Sở Hà, tay hắn run lên bần bật không ngừng.
Người này lại tu thành Hồng Tuyến Quyền!
Vẻ mặt Lưu Từ như chẳng hề gì, nhưng thực chất lại âm thầm hít sâu một hơi, rốt cuộc thằng nhãi kia đã tu luyện kiểu gì mà lại có khí lực mạnh mẽ thế!
Lực lượng đó, có ít cũng phải trăm cân!
Phía bên kia, Sở Hà nhíu mày, hắn vốn định đánh không lại bỏ chạy, Lưu Từ cũng không dám làm gì hắn, thậm chí có khi nhờ lần đánh nhau này mà về sau đối phương cũng không dám tùy ý trêu chọc hắn.
Ai ngờ Lưu Từ đã dùng đến Hồng Tuyến Quyền rồi mà lực lượng cũng chỉ đủ đánh ngang tay hắn, vậy hắn còn sợ gì nữa?
- Đến đây!
Sở Hà khiêu khích rống to, vung tay đánh tới.
Lưu Từ trợn mắt, trong cơn giận dữ, một cỗ bạo ngược chợt nảy sinh trong lòng, ánh mắt hắn đột nhiên xuất hiện sát ý.
Lưu Từ vung đấm đối chọi với Sở Hà, âm thanh va chạm vang lên. Một lát sau, Lưu Từ rơi xuống thế yếu.
Sao lực lượng của người này càng lúc càng lớn!?
Lưu Từ đổ mồ hôi trán, lần đầu cảm thấy có chút hốt hoảng.
Sở Hà nhếch mép cười.
- Đáng giận! Ngươi chờ đó cho ta!
Bỗng nhiên Lưu Từ quăng lại một câu như thế, hai chân hắn dậm xuống, cả người lao ra ngoài như một mũi tên.
Sở Hà muốn đuổi theo, nhưng tốc độ chạy trốn của Lưu Từ quả thực rất nhanh, đuổi được mấy đoạn đường liền mất dấu ẳn.
- Trạng thái của Lưu Từ không đúng.
Sở Hà dừng bước nhìn phương hướng Sở Hà biến mất, nhớ lại cảm giác khác thường ban nãy, cảm giác cứ như đối phương đã biến thành một người khác.
Hoặc là thứ mà Hàn Trung đưa cho mình rất trân quý, hoặc là Lưu Từ đã thật sự phát điên.
Nhưng mà…
Sở Hà sờ cằm, cố gắng nhớ lại.
Hàn Trung có thật sự cho mình thứ gì đó không?
Đi qua cổng thôn, bước vào một con hẻm, Sở Hà đang trên đường về nhà. Khi đi được nửa đường, một quả bóng làm bằng mây lăn đến bên cạnh chân hắn.
- Hì hì, ca ca, có thể đá nó đến đây không?
Một tiểu nha đầu xinh xắn đứng ở cuối con hẻm cười nói.
- A, được…
Ma xui quỷ khiến thế nào Sở Hà lại đồng ý, nhưng ngay sau đó hắn ôm đầu, vẻ mặt vặn vẹo. Ý thức thanh tỉnh đang kháng cự lại động tác cơ thể.
- Ca ca, ngươi làm sao vậy?
Tiểu cô nương thấy Sở Hà cong lưng cố gắng chống cự, liền từ cuối hẻm đi tới.
- Cút ngay!
Sở Hà đột nhiên ngẩng đầu, dữ tợn quát lớn. Nhưng ngay sau đó, cả người hắn run lên, mồ hôi lạnh tuôn ra ào ạt.
Ngay lúc này, trước mắt hắn nào còn bóng dáng tiểu cô nương? Mà quả bóng mây dưới chân cũng biến đâu không thấy.
- Mẹ nó chứ, gặp quỷ rồi!
Sở Hà mắng to, trong lòng cảm thấy cực kỳ lo lắng. Bây giờ hắn đã tin rồi, hắn đang bị thứ quỷ quái nào đó theo dõi!
- Tiểu Hà à, xảy ra chuyện gì thế, sao lại hô to gọi nhỏ?
Một cái cửa sổ nơi góc ngoặt đột nhiên mở ra, Lý thẩm mập mạp đầu cắm mộc trâm nhô đầu ra nhìn.
Sở Hà trừng mắt, âm trầm nhìn lại. Nhưng khi phát hiện ra đối phương là người sống, hắn liền thu lại nét mặt, miễn cưỡng cười nói:
- Không có việc gì đâu Lý thẩm, cũng không biết con chuột khốn kiếp ở đâu chạy tới, khiến ta hoảng sợ.
Ban đầu Lý thẩm bị ánh mắt hung ác của Sở Hà dọa cho sửng sốt, đang nghi hoặc phải chăng mình nhìn lầm rồi, nghe hắn nói thế liền bật cười trêu chọc:
- Ui chao, đám người luyện võ các ngươi còn sợ chuột ư?
- Những người khác thì ta không biết, riêng ta cực kỳ ghét cái thứ sống ở nơi âm u đó.
Sở Hà cười ha ha, bước tới mấy bước, liền phát hiện từ trong cửa sổ có làn khói mỏng bay ra.
- Lý thẩm, còn sớm mà đã thổi cơm rồi?
- Nói gì thế, giờ này ai lại nhóm lửa nấu cơm.
Lý thẩm thả hai tay xuống, tránh qua một bên, để lộ cảnh tượng trong phòng:
- Chúng ta đang tế bái Thổ Địa Thần.
Sở Hà theo tiếng nhìn lại, đồng tử chợt co rút lại thành lỗ kim.
Trên bàn thờ trong phòng đang đặt một bức tượng điêu khắc Thổ Địa Thần to cỡ bàn chân, phía trước tượng thần có một cây hương màu đen to cỡ ngón út, đã đốt, đang tỏa khói.
Thế nên trong phòng sương khói lượn lờ, mùi hương tràn ngập chóp mũi.
- Bức tượng này là ai đưa cho ngươi? Cả hương này nữa?
Sở Hà âm thầm cách xa cửa sổ một chút.
- Đương nhiên là thôn trưởng rồi.