Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Sở Hà, Lý thẩm nổi lên hưng trí, bắt đầu kể lể:
- Chắc là ngươi còn chưa biết, sáng nay thôn trưởng phái người đưa tới từng nhà một pho tượng Thổ Địa Thần, sau này tế bái không cần đến miếu, có thể ở nhà, trực tiếp tế bái.
Chẳng qua cây hương đưa tới đốt lên có hơi nhiều khói, nhưng mà không sao, ngửi vào không những không sặc, còn rất thơm, hơn nữa ta nghe nói nó còn có công hiệu ngưng thần. Chậc chậc, ta nói chứ, có thứ tốt như thế nên sớm đưa ra mới phải.
Lý thẩm đang nói hăng say, chợt quay đầu lại nhìn, liền phát hiện người nghe đã không còn bóng dáng, nàng tức giận đóng cửa sổ:
- Tiểu tử thúi này, đi rồi cũng không nói với thẩm một tiếng.
Trở lại buồng trong, nhìn căn phòng trống vắng, ánh mắt Lý thẩm buồn bã, nàng yên lặng quỳ gối trước bức tượng Thổ Địa Thần, hai tay tạo thành chữ thập, cúi đầu nhắm mắt nói:
- Thổ Địa Thần phù hộ, năm nay nhất định phải có thai.
Thanh âm cầu nguyện nho nhỏ quanh quẩn trong căn phòng, cây hương rục rịch một chút, khói tỏa càng thêm dày đặc.
Cặp mắt đá của tượng thần chậm rãi chuyển động, nhìn xuống người phụ nữ đang thành tâm, hai mắt híp lại thành một ánh nhìn quỷ dị.
...
Lý Thẩm không biết thật ra Sở Hà chưa đi.
Trên nóc nhà, gió ấm phả qua mặt, nhưng vẫn không thể thổi đi lạnh lẽo trên gương mặt Sở Hà.
Phóng mắt nhìn tới, trên mỗi nóc nhà đều tỏa khói trắng giống như đang nhóm lửa nấu cơm, chỉ sợ không bao lâu nữa, trên không của thôn sẽ xuất hiện một tầng khói mỏng.
Thật kỳ quái, giống như Hồng Thủ rời đi, toàn bộ thôn đều bắt đầu không khống chế được.
Sở Hà nhảy xuống mái hiên, bước nhanh vào trong nhà.
Trong lòng hắn cảm thấy bất an, cứ như có một đôi bàn tay to đang bóp lấy cổ hắn, siết chặt từng chút một, khiến hắn hít thở không thông. Vốn định âm thầm hèn mọn phát triển, bây giờ xem ra không thể thực hiện được, phải nhanh chóng tìm kiếm phương pháp có thể trở nên cường đại cấp tốc.
Thật ra…
Không phải Sở Hà chưa từng nghĩ đến việc lén rút chùy đá khỏi đầu tường, nhưng làm như vậy sẽ chỉ khiến tình thế càng trở nên không thể khống chế.
Còn về việc do thám tìm hiểu lai lịch chùy đá, bây giờ hắn không có tâm tư đó, càng không thể đi tìm thôn trưởng, việc thôn trưởng đưa tượng Thổ Địa Thần tới từng nhà khiến Sở Hà theo bản năng cảm thấy thôn trưởng có vấn đề.
- Đáng chết, thôn cũng không an toàn.
Gió mạnh thổi qua khiến mái tóc Sở Hà rối bù. Khi hắn chạy về gần tới nhà, lại phát hiện có một người đang đứng chờ trước cửa.
- Sở sư đệ, ngươi đã trở lại.
- Đại sư huynh, ngươi là cố tình ở đây chờ ta sao?
Nhìn thấy người tới, Sở Hà dừng chân, vẻ mặt tươi cười nhưng cơ bắp dưới lớp áo lại trở nên căng chặt, hiện tại Sở Hà không tin bất kì ai.
Chỉ cần có một điểm khác thường, hắn sẽ bật người đào tẩu.
- Trong khoảng thời gian này, sư phụ vừa đi, ta vội đến chóng mặt, vốn định sau khi ngươi đột phá sẽ đưa cho ngươi, bây giờ mới đưa ngươi được.
Nói xong, Hàn Trung liền đưa một cái bao qua.
Sở Hà sửng sốt, mở bao ra xem, trong bao là hai bản võ công được chú giải tỉ mỉ kĩ càng, còn có một hộp gỗ màu đen lớn cỡ bàn tay.
- Những thứ này là?
- Hai bản võ công này đều do sư phụ tâm đắc viết ra, mỗi một vị đệ tử đột phá đều nhận được một phần, còn hộp gỗ… bên trong là hai viên đan dược, sau khi dùng có thể giúp tăng cảnh giới tu vi.
Sở Hà nghe vậy, vươn tay cầm hộp gỗ lên. Đây chính là thứ mà Lưu Từ muốn?
- Đại sư huynh, đừng đứng mãi thế, vào trong nhà ngồi đi.
Hành động đưa đồ của Hàn Trung đã khiến nội tâm căng thẳng của Sở Hà dịu đi không ít, chí ít, bây giờ hắn không còn quá đề phòng Hàn Trung.
- Ngồi thì thôi, bây giờ ta còn có việc.
Hàn Trung cười, vỗ vỗ bả vai Sở Hà:
- Sau khi ta về phải tu luyện cho tốt, hai viên đan dược này không thể để lâu, nếu không dược hiệu của nó sẽ bị mất đi.
- Được, ta đã nhớ kĩ, vậy Đại sư huynh đi thong thả.
Hàn Trung gật đầu, khi đi ngang qua Sở Hà, hắn lặng lẽ cúi đầu nói:
- Trong khoảng thời gian này có thể sẽ có chút không yên ổn, buổi tối cố gắng không ra ngoài, còn tượng kia, có thể bái lạy nhưng đừng thắp hương, tất cả những chuyện khác chờ sư phụ trở về định đoạt.
Sở Hà mở to mắt, cảm kích nói:
- Đã biết.
- Ta đây liền đi trước.
Hàn Trung khoát tay áo, sau đó rời đi.
Sở Hà đứng tại chỗ thật lâu, sau đó quay đầu đẩy cửa vào nhà, quả nhiên thấy trên cái bàn đá dưới tán cây dương liễu có đặt một bức tượng Thổ Địa Thần, cùng với bốn cây hương to cỡ ngón cái.
Hắn ngồi trên ghế đá, hết nhìn cái bao sang nhìn bức tượng điêu khắc, ngón tay thì đánh nhịp lên mặt bàn, lâm vào trầm tư.
Nửa ngày sau...
Ba!
Sở Hà vung tay quét bức tượng trên bàn rơi xuống mặt sàn.
- Loại gỗ gì đây? Sao lại không bị bể?