Xưng Bá Võ Đạo (Dịch)

Chương 15: Tức sùi bọt mép (2)

Ngô Tú Phân giãy dụa lay Lý Hưởng, nước mắt giàn dụa, đau khổ cầu xin.

Lý Hưởng lạnh lùng gạt Ngô Tú Phân ra, quát lên:

- Nhìn cho rõ ràng! Đây là...

Thanh âm im bặt, một thanh đao mỏng vung qua.

- Vậy ngươi nói xem đây là cái gì?

Một hắc y nam tử không biết từ khi nào đứng ở đầu giường, đao gác lên vai Lý Hưởng, mùi máu tanh kích thích xoang mũi hắn.

- Ta... Ta... Không biết!

- Không, ngươi có biết... Đây là kết cục cuối cùng của ngươi!

Sở Hà chuyển tay, mũi đao chuyển thành sống đao đánh mạnh lên ót Lý Hưởng.

Lý Hưởng trợn mắt, không chút chống cự ngất đi.

Sở Hà mặt mày trầm trọng nhặt phôi thai rơi ở dưới đất lên, chậm rãi nhét vào trong ngực Ngô Tú Phân, ánh mắt đồng tình.

Phôi thai là thật, Lý thẩm đúng là đã mang thai. Chẳng qua đã bị sợi tóc Qủy Dị kí sinh.

- Hài tử...

Thở hắt hơi cuối cùng, Lý thẩm nhẹ nhàng ôm hài tử.

- Hô... Hô...

Đứng dậy, nhắm mắt, thở ra một hơi.

Sở Hà mở mắt, cảm giác nghẹn uất phẫn hận không biến đi nổi.

Hắn quay đầu nhìn Lý Hưởng đã hôn mê, hàm răng cắn chặt, vẻ mặt tức giận, giống như một ngọn núi lửa có thể bùng nổ bất kì lúc nào.

- Còn dám giả chết! Ngươi thực sự cho rằng ta không có cách nào bắt ngươi sao!

Sở Hà chộp lấy tay Lý Hưởng, kim quang rực rỡ như đại giang ập đến, gầm gừ mãnh liệt, bao phủ toàn bộ cơ thể Lý Hưởng trong nháy mắt.

Giây tiếp theo, một cỗ khí huyết cương dương chói chang như mặt trời hóa thành sóng triều màu vàng đánh sâu vào cơ thể Lý Hưởng.

- Ách... A a a! !

Tiếng thống khổ nạng nề vang lên, lập tức hóa thành tiếng thét chói tai đầy thê lương.

Thân hình Lý Hưởng run rẩy điên cuồng, vẻ mặt đau đớn, một đạo hư ảnh đung đưa vặn vẹo trong cở thể hắn, thỉnh thoảng hiện lên một gương mặt xa lạ như thực như huyễn.

Bí tịch có điều thuật, vũ phu tu tới khí huyết ngoại vận, có thể trừ khử bách bệnh, trấn tai họa, bọn đạo chích âm tà không thể gần người, xúc chi tất nhiên!

- Đầu tiên là phá đi hạnh phúc người khác, sau đó gặm nhấm nỗi khổ máu thịt, cuối cùng là bóp nát hi vọng, thứ chó má, ngươi rất biết tra tấn người khác nhỉ?

Hai mắt Sở Hà tỏa ra kim quang, quay đầu nhìn gương mặt thê lương oán độc kia. Bàn tay Sở Hà rực rỡ kim quang đặt lên thiên linh cái Lý Hưởng!

- Cút ra đây cho lão tử!

Khớp xương bàn tay cứng như trảo, cơ bắp trên cánh tay phập phồng như dãy núi, dường như nắm được thực chất, chậm rãi kéo hư ảnh từ thiên linh cái ra từng chút một.

- A!

Hư ảnh nhếch miệng kêu to, âm ba vô hình đảo qua đại não Sở Hà, như bị một chùy sắt đánh mạnh vào đầu, ý thức Sở Hà trở nên hỗn loạn.

Động tác Sở Hà trở nên cứng đờ, trong khoảnh khắc hắn hoảng thần, hư ảnh nhân cơ hội thoát khỏi bàn tay Sở Hà, liều mạng chạy ra bên ngoài.

- Chạy? Ngươi chạy được sao!

Một cỗ khí tức nóng cháy thoát ra khỏi miệng, Kim Chung ngoài thân Sở Hà ngưng tụ, tựa như như sao băng màu vàng đánh vỡ tấm ván gỗ, giết theo ra bên ngoài.

Tăng!

Lưỡi dao ra khỏi vỏ, mũi nhọn xuất hiện!

Khí huyết màu vàng bao quanh thân đao, kim lọai nóng cháy như muốn cắt xé hắc ám, bổ mạnh về phía hư ảnh sắp dung nhập vào trong hắc ám.

Phốc thử ——

Mũi đao nhập ảnh, sương mù xám trắng bốc lên.

Giống như nhúng chảo nóng xuống nước, sương mù tán đi, đao đã cắm vào trong hư ảnh, suýt chút nữa là chém nó thành hai đoạn, nhưng cuối cùng lại chẳng hề hấn gì.

Hắc ám gần ngay trước mắt, chỉ cần thêm một bước nữa, sẽ chẳng ai làm gì được nó.

Hư ảnh dữ tợn quay đầu lại, lộ ra nụ cười oán độc.

Giống như đang cười nhạo Sở Hà vô năng...

- Mẹ ngươi... chết đi!!!

Hai mắt Sở Hà đỏ lên, đỉnh đầu bừng bừa lửa giận, nhìn hư ảnh sắp biến mất, cảm xúc hắn hoàn toàn bùng nổ.

Đông!!!

Tiếng Kim Chung giận dữ vang vọng toàn thôn!

Âm lãng vô hình quét ngang, trong phạm vi năm thước, đất đá văng tung tóe, cỏ cây bật gốc, một cái hố màu đổ sậm xuất hiện, tình cảnh hỗn độn.

Tê!!!

Hư ảnh dừng lại, phát ra tiếng kêu rên thê lương, hai chân cứng lại, như bước vào trong lò luyện xích huyết, nóng bỏng cực độ, nửa bước khó đi.

Ông!

Đao ảnh màu vàng chợt lóe qua, không khí như gợn sóng.

Thân hình hư ảnh cứng đờ.

Giây tiếp sau, không gian đột nhiên bốc cháy, vô số lửa vàng bao vây hư ảnh trong nháy mắt, thiêu đốt hầu như không còn.

Ánh mắt u lãnh của Sở Hà nhìn chằm chằm vào hồn thể bị thiêu đốt.

- Ta nói rồi, đây là kết cục cuối cùng của ngươi!

....

Lát sau, Hàn Trung xuất hiện ở trong sân Lý Hưởng, hắn xoay người nhón lấy một chút đất đỏ trong tay, vê nắn một phen, ánh mắt kinh ngạc:

- Tầng thứ ba Chung Minh Xích Địa? Là ai đột phá tầng thứ ba? Chẳng lẽ là Ngô Phong?

Hắn đứng thẳng dậy, không còn nụ cười ấm áp thường ngày, thần tình âm trầm:

- Xem ra phải thay đổi kế hoạch, nếu tiếp tục để đám tiểu lâu la kia xằng bậy, nói không chừng sẽ thật sự phá hỏng chuyện tốt. Chẳng qua, tiếc là đã để mất một con cờ…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất