Liên tiếp hỏi và trả lời, dưới tác dụng của việc phế đi bảy ngón tay, Sở Hà đã biết được tất cả thông tin hữu dụng có trong đầu Lưu Từ, hiện giờ chỉ còn lại hai vấn đề.
Cúi đầu nhìn Lưu Từ đau đến mức nước mắt nước mũi ràn rụa, cả người co lại một cục, Sở Hà không có chút đồng tình nào. Sau khi hỏi xong mọi việc, Sở Hà biết, cái chết ly kỳ của những người sau bức tường vây có một phần công sức của hắn.
- Thứ này là Đại sư huynh đưa cho ngươi? Ngươi dùng hết bao nhiêu viên rồi?
Sở Hà lấy ra một hộp gỗ màu đen, bên trong hộp chính là viên đan dược màu xám trắng trong tay Lưu Từ khi nãy.
- Ta... Đó là của ta ! Trả lại cho ta!
Lưu Từ đang suy yếu uể oải nhìn thấy viên đan dược bỗng trở nên hăng máu gà, điên cuồng giãy dụa, mưu toan muốn lấy lại đan dược.
- Muốn sao, có thể cho ngươi.
Sở Hà vươn tay đưa viên thuốc qua, nhưng khi đặt vào trong tay Lưu Từ đã trở thành một đống bột phấn không dùng được nữa.
- Ta... Ta muốn giết ngươi!
Nhìn cặn bột trong tay, hai mắt Lưu Từ sung huyết, sợi tóc màu đen xuyên qua đồng tử, điên cuồng vặn vẹo di chuyển như một con giun.
Dường như Lưu Từ đã hoàn toàn mê muội, cả người đều là bạo ngược điên cuồng.
Sở Hà bình tĩnh nhìn Lưu Từ điên cuồng giãy dụa, thản nhiên mở miệng nói:
- Vấn đề cuối cùng, ngươi… có còn là ngươi không?
- Ta giết ngươi... Giết ngươi... giết...
Tăng!
Sở Hà rút đao vung lên, tia máu bắn ra, âm thanh điên cuồng im bặt, một cái đầu to lăn đến bên chân.
"Đinh! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +2!"
Sở Hà hít sâu một hơi, trong lòng bình tĩnh.
- Xem ra không còn.
...
Bóng đêm thâm trầm, một tầng khói mỏng như nước đang bao phủ trên không thôn xóm, dường như trong bóng đêm có vô số ánh mắt đang yên lặng theo dõi thôn.
Tối nay, không có ánh trăng.
Lý Hưởng bọc chăn kín người, ngáy vang như sấm, ngủ rất say sua.
Đột nhiên sau lưng hắn như có một khối băng áp vào, đông lạnh hắn đến mức hắn giật thót mình.
Trong cơn mơ hồ, hắn than thở bất mãn nói:
- Tú Phân, ngươi kéo chăn ta.
Yên lặng, yên lặng như chết.
Bỗng nhiên, Lý Hưởng ngẩn ra, mơ mơ màng màng tỉnh táo lại.
Không đúng, Tú Phân đang ngủ ở sau lưng ta, sao có thể đoạt chăn ta chứ?
- Tú Phân à, có phải ngươi không thoải mái hay không, sao người lại lạnh băng như vậy, hay là tìm lang trung xem thử?
Lý Hưởng hoàn toàn tỉnh táo, lo lắng quay đầu nhìn thê tử sau lưng mình.
Ngô Tú Phân đưa lưng về phía Lý Hưởng, đầu vùi vào trong bóng tối.
- Hài tử...
Tiếng gọi yếu ớt vang lên, nếu không phải bốn phía quá yên tĩnh, suýt chút nữa Lý Hưởng đã không nghe thấy.
Nghe được hai chữ “hài tử”, cả người Lý Hưởng cứng đờ, vẻ mặt trở nên chua sót:
- Tú Phân, đã nhiều năm trôi qua rồi, ngươi còn nhớ mãi không quên, thật sự hài tử đã không còn, ngươi chấp nhận hiện thực đi.
Năm đó xảy ra chuyện Quỷ Dị tập thôn, Tú Phân ngoài ý muốn sanh non, đến tận bây giờ hai người vẫn chưa có con lại. Đối với chuyện này, cả hai vợ chồng đều không ai nhắc đến, nhưng không ngờ lúc này Tú Phân lại nhắc đến chuyện đó.
- Hài tử, chúng ta có hài tử.
Vẫn là thanh âm nhỏ xíu như ban nãy, nhưng bây giờ lại mang theo chút kích động.
- Ngươi nói cái gì?
Lý Hưởng không nghe rõ ràng, nhịn không được ghé sát vào một chút. Hắn duỗi tay về phía trước, chợt sờ thấy cái gì đó mềm mềm trơn dính.
- Đây là... máu! ?
Đưa tay lên ngửi, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi, đánh sâu vào đại não Lý Hưởng.
- Tú Phân, sao ngươi lại chảy nhiều máu như vậy?!
Lý Hưởng lo lắng xốc chăn Tú Phân lên, ngay sau đó liền bị dọa đến nói không ra lời.
Máu tươi nhiễm đỏ đệm chăn, bụng Ngô Tú Phân bị mở ra một lỗ hổng lớn, một phôi thái quái dị đang chiếm cứ bên trong, chậm rãi cắn nuốt máu thịt và nội tạng của Ngô Tú Phân.
- Hưởng ca, hài tử, hài tử của chúng ta!
Vươn tay kéo phôi thai to như quả dưa hấu ra ngoài, nâng đến trước mặt Lý Hưởng, khóe miệng Ngô Tú Phân nhếch lên thành một nụ cười hạnh phúc:
- Hưởng ca, hài tử, đây là hài tử của chúng ta, là haài tử do Thổ Địa Thần lão gia ban thưởng cho chúng ta!
Hít thở không thông...
Hít thở không thông không thể nói thành lời, nỗi đau đớn tan nát tim gan.
Hắn run rẩy nhận lấy quả cầu thịt do thê tử đưa đến, nhìn đối phương tươi cười, sợ hãi trong lòng hắn đã không còn, chỉ còn áp lực cực lớn cùng với nỗi áy náy đối với thê tử:
- Tú Phân, ta tưởng ngươi đã không còn để ý nữa, đều là lỗi của ta, vẫn luôn không hỏi han ngươi…
Nhưng... đây không phải là hài tử của chúng ta! Đây là một con quái vật!
Lý Hưởng đang nói giữa chừng đột nhiên thay đổi, hai tay cứng ngắc vung lên dùng sức nắm lấy phôi thai, muốn bóp chết quái vật này.
- Không! Hưởng ca! Ngươi không thể giết chết hài tử của chúng ta!