Xưng Bá Võ Đạo (Dịch)

Chương 20: Võ đạo đệ nhất cảnh (2)

Lý Trực vắt chân bắt chéo, có chút không hiểu nhìn Sở Hà.

Hắn thấy Sở Hà nghe xong nhiều như vậy, vẫn bình tĩnh như không, không hề có chút hoang mang nào, nhất thờ trong lòng hắn cảm thấy nghi hoặc.

Người này thật sự không biết tình thế nghiêm trọng lắm rồi ư?

Hay hắn có chỗ dựa nào đó?

- Đúng rồi, Lý sư huynh, ngươi có biết thôn trưởng phát tượng thần và bốn cây hương cho mọi người là để làm gì không?

Sở Hà quay đầu, tò mò hỏi.

- Có thể bọn họ đang dưỡng cổ.

Vì mượn sức Sở Hà, Lý Trực không phiền không chán nói:

- Ta đã thử thắp hương, đêm đó ngay cả ta cũng hai lần mơ thấy ác mộng, thậm chí còn mơ hồ nghe thấy có người ở ngoài cửa sổ gọi tên ta.

- Cho nên, loại hương này có thể dẫn Quỷ Dị tới?

- Đúng, nhưng chỉ có thể dẫn Qủy Dị cấp Oán tới.

Sở Hà hiểu rõ, trong tập sách bản đồ có nói sơ lược đơn giản về cấp bậc Qủy Dị, Qủy Dị cấp Oán được xem là Qủy Dị cấp thấp nhất, nhưng cũng là thứ mà người thường không thể tránh nổi, chỉ cần hơi vô ý một chút là có thể tạo thành sát thương quy mô lớn.

- Còn về bức tượng Thổ Địa Thần thì ta không rõ lắm, nhưng hẳn là có thể hút đi tinh khí thần của ngươi.

Lý Trực nhớ lại những gì bản thân trải qua mấy ngày nay, phỏng đoán:

- Mấy ngày gần đây, trạng thái tinh thần của mấy người hàng xóm chung quanh ta cũng không quá tốt.

- Hấp dẫn Quỷ Dị, thể chất thôn dân suy yếu...

Ánh mắt Sở Hà ngưng lại, trịnh trọng gật đầu nói:

- Nói như ngươi… đúng là giống như đang lợi dụng thân thể thôn dân dưỡng quỷ.

- Cho nên, ngươi có muốn cùng ta đào tẩu không?

- Này...

Lý Trực đứng lên đi đến bên cạnh Sở Hà, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn:

- Ta nói thêm cho ngươi một tin tức xấu nữa. Từ lúc giữa trưa ta đã phát giác có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm ta, quan sát hành động của ta, điều này đủ để chứng minh Đại sư huynh đã sắp không nhịn nổi nữa, muốn xuống tay với chúng ta.

Sở Hà mãnh liệt quay đầu, nhìn ra ngoài phòng, nhưng ngoại trừ sắc trời hôn ám, và sự trong trẻo sau cơn mưa ra, hắn không có cảm giác quái dị nào cả.

Hắn quay đầu nghi ngờ hỏi:

- Sao ta lại không phát hiện ra?

- Ngươi phát hiện mới là lạ, đây chính là thủ đoạn độc nhất vô nhị của ta!

Dường như Lý Trực khá kiêu ngạo về việc này, hắn quay đầu hỏi lần nữa:

- Có đi hay không thì nói cho mau, qua đêm nay, có thể muốn chạy cũng không chạy nổi nữa, ngươi phải hiểu rõ.

Thấy Lý Trực đã sắp không kiên nhẫn nổi nữa, Sở Hà cũng thu hồi suy nghĩ tiếp tục ép hỏi hắn những tin tức hữu dụng khác.

Hắn nhìn quanh căn phòng nhỏ xa lạ mà quen thuộc của mình, yên lặng ngồi trên băng ghế, khi Lý Trực đã sắp không kiên nhẫn nổi nữa, cuối cùng hắn gật mạnh đầu một cái:

- Đi!

...

Hạ quyết tâm, không hề do dự.

Sở Hà tìm một cái bao tải to, nhét đủ thứ vào trong đó. Sau khi nhồi đầy bao, hắn vác cái bao lên vai trông như một tên ăn trộm, rồi đón Lý Trực, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài sân.

Nhìn động tác lén lút của Sở Hà, Lý Trực khẽ nhếch miệng cười.

Ngươi làm như vậy, không phải là đang muốn nói cho người khác biết ngươi muốn bỏ chạy sao?

Nhưng mà…

Lý Trực thần tình chế nhạo, nở nụ cười ý vị sâu xa.

Rõ ràng như thế lại càng tốt.

Sở Hà mới vừa ra khỏi nhà, đáy lòng chợt dấy lên sợ hãi, nhịn không được nổi da gà.

Thật sự có thứ gì đó đang âm thầm nhìn chằm chằm mình ư?

Cảm giác khó chịu thình lình xảy đến, khiến hắn càng tin lời nói của Lý Trực hơn.

- Rời khỏi thôn từ hướng nào?

Sở Hà nhìn về phía Lý Trực cũng mang theo hành trang:

- Nếu ngươi đã có ý tưởng từ sớm, vậy thì trong lòng cũng đã có kế hoạch tỉ mỉ rõ ràng rồi?

Sở Hà không thể không đáp:

- Hướng phía Đông đi, nơi đó không có nhiều người ở, sẽ không ai để ý đến chúng ta.

Sở Hà gật đầu, dẫn đầu tiến về phía trước, Lý Trực theo sát hắn, hai người một trước một sau biến mất trong bóng đêm.

Đát đát đát ——

Sau một nén nhang, hai người hành tẩu trong một con đường nhỏ hẹp, hai bên đều là những căn nhà hoang phế do quỷ dị xâm lấn thôn năm xưa, đến nay vẫn chưa có ai ở.

Lúc trước, vợ chồng Lý Hưởng là ở nơi này.

Sở Hà thỉnh thoảng quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy tường đổ vách xiêu, mạng nhện thành đàn, chuột chạy qua lại, vừa rách nát vừa âm trầm.

- Chờ ta một chút... Chờ ta một chút...

Đi tới một nửa, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi dồn dập ầm ĩ.

- Đừng quay đầu lại, cũng đừng đáp lại!

Phía sau, Lý Trực nhắc nhở.

Sở Hà vuốt cằm, một đường chạy như điên, thẳng đến khi không còn nghe thấy âm thanh đó nữa mới mở miệng hỏi:

- Có phải chúng ta đã bị phát hiện hay không?

- Bị phát hiện không phải là chuyện sớm muộn sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất