Xưng Bá Võ Đạo (Dịch)

Chương 21: Kim Chung chấn quỷ

Lý Trực chà xát tay, không thèm để ý chút nào nói:

- Từ lúc chúng ta ra khỏi nhà chạy về phía này, hành tung của chúng ta đã bị lộ. Tuy rằng không biết bọn họ sẽ làm thế nào, nhưng đúng là bọn họ có thể sai sử một số Qủy Dị, cho nên con đường tiếp theo sẽ là con đường khó đi nhất.

Sở Hà cũng hiểu điều này, nếu Hàn Trung thật sự có ý đồ với bọn họ, tất nhiên sẽ không để bọn họ dễ dàng rời đi như thế.

Hai người không nói gì thêm, tiếp tục tìm hướng đi tới.

Con đường tắt vốn dĩ chỉ cần đi mấy bước là hết, giờ phút này lại quanh co khúc chiết. Đi đã lâu lắm rồi, vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối.

Vù vù hô...

Không biết từ khi nào bỗng dưng xuất hiện một cơn gió lạnh, dường như, trong cơn gió còn có từng hồi cười nói vui vẻ của trẻ con.

Sở Hà hơi khựng lại, hàn ý thổi quét toàn thân, với tu vi hiện giờ của hắn, đáng lẽ sẽ không cảm thấy hàn ý thông thường kiểu này, nhưng hiện tại thân thể hắn lại có phản ứng, chứng tỏ đã có điều gì đó khác thường.

Sở Hà đột ngột dừng lại, hai mắt mở to, cả người vận sức chờ phát động, cơ bắp căng chặt hết mức.

Không có!

Ngay cả tiếng bước chân của Lý Trực cũng không có!

Suy nghĩ một hồi, bản thân có hành động khác thường cũng không ai nhắc nhở, không cần quay đầu lại cũng biết Lưu Từ ở phía sau đã biến mất không thấy.

Sở Hà không tỏ ra khiếp sợ, giống như tất cả đều nằm trong dự kiến của hắn, hắn bình tĩnh cởi áo khoác ra, gói chung với tất cả những thứ từng bị Lý Trực tiếp xúc qua, sau đó ném vào trong một căn nhà hoang bên cạnh.

Quả nhiên, vừa làm như thế xong, hàn ý lượn lờ bên cạnh đột nhiên biến mất.

Mây đen tan hết, ánh trăng sáng trong chiếu xuống.

Sở Hà hí mắt cười, để lộ hàm răng trắng.

- Không biết Lý sư huynh có thích lễ vật của ta hay không?

Ba kỷ ——

Ngửi mùi bùn đất sau cơn mưa, Sở Hà nâng cao chân nhảy qua một cái hố lầy lội, lối ra đã ở gần ngay trước mắt.

Chính là ngay trong khoảnh khắc ấy.

Gió lạnh u lãnh lại lướt qua tai hắn một lần nữa.

- Hì hì... Ha ha... Hắc hắc...

Từng trận tiếng cười đùa vang lên bên tai, Sở Hà nhắm mắt, trong ngực phập phồng, phút chốc hộc ra một hơi bạch khí nóng rực.

Ngay sau đó, hai mắt chợt trợn, kim quang dữ tợn.

- Cái thứ không biết tốt xấu!

Ầm vang long ——

Gân cốt chấn minh, khí huyết nóng cháy vận chuyển ngay tức khắc!

Khí huyết mênh mông vượt xa người thường không biết bao nhiêu lần, lưu động khắp kinh mạch cơ bắp toàn thân với khí thế không thể đỡ nổi. Kim quang chói mắt khuếch tán trong phạm vi ba thước quanh thân, ngưng tụ thành một tòa Kim Chung mang phong cách cổ xưa thật lớn.

Kim Chung thuận thế đảo miệng, vây Sở Hà và cơn gió lạnh cổ quái kia vào trong.

Thùng thùng đông ——

Tim đập như trống.

Âm lãng quét ngang, nước bùn bắn tung tóe, đất đá xơ xác.

Mắt thường có thể thấy được, Kim Chung đang gợn sóng, gió lạnh ngừng lại, phát ra một tiếng thét khiến người ta ghê người.

-A ——

- Câm miệng cho ta, đồ đê tiện!

Hai mắt Sở Hà đỏ rực, lúc hắn quay đầu, nhìn thấy gió lạnh bên tai chấn động kịch liệt, sau đó hình thành một gương mặt vặn vẹo thê lương, hắn không nói hai lời, hai tay giống như pháo đồng phóng ra, xỏ xuyên gương mặt đó!

"Leng keng! Hấp thu quỷ khí, năng lượng +3!"

Tiếng thét chói tai đáng ghét nhất thời im bặt, một Qủy Dị cấp Oán chết dưới song quyền.

【 Sở Hà 】

【 võ công: Kim Chung Tráo ( tầng thứ hai )】

【 năng lượng: 15】

Nhìn dòng chữ xuất hiện, thấy năng lượng tích cóp từng tí một đã lên đến 15, nhưng công pháp Kim Chung Tráo vẫn không có chút phản ứng nào, trong lòng Sở Hà không khỏi lo lắng.

Lúc trước, có thế nào hắn cũng không ngờ được tầng thứ ba lại cần năng lượng gấp mấy lần tầng thứ hai!

Sở Hà thu liễm khí huyết, hắn xách bao tải ban nãy ném qua một bên lên, lưu loát ra khỏi hẻm nhỏ.

Lần này hắn bại lộ thực lực, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tai Hàn Trung, nếu Hàn Trung ở ngay gần đó, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp giải quyết hắn. Không thể ở Thổ Hà thôn này thêm một khắc nào nữa.

Trừ khi… trừ khi lực lượng của hắn vượt qua Hàn Trung.

Đáng tiếc tầng thứ ba cần rất nhiều năng lượng, nên hắn tạm thời không có ý tưởng đó.

Phía Bắc con hẻm là một con đường đất, mưa lầy lội, cỏ hoang um tùm, hai bên là mấy cây đào hình thù quái dị. Dưới làn sương mờ, mấy nhánh đào giống như đang giương nanh múa vuốt.

Răng rắc răng rắc...

Đạp lên đám lá héo úa, Sở Hà hành tẩu trong rừng đào, chỉ cần xuyên qua rừng đào nào này, đi khoảng trăm mét về phía trước sẽ có thể đến được tường vây.

Hắn bước nhanh đi tới, không để ý sương rơi làm ướt nhẹp áo mình, dù vạt áo dang nhỏ nước tí tách, hắn cũng không thèm quan tâm.

Đột nhiên, Sở Hà thoáng nhìn lại, liền thấy một thân ảnh đang đứng sững trên một cành đào.

Hắn đột nhiên dậm chân, hí mắt nhìn lại, lập tức phát hiện đó là một khối vải rách móc trên cành đào.

Nhìn lầm rồi?

Lại quay đầu nhìn, bên chân bỗng truyền đến cảm giác khác thường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất