Chương 22: Không Bệnh Mà Chết
Nhưng mà mấy người đi cùng tới thực sự không giống người có thể làm loại chuyện này, cô ấy hoài nghi lúc ấy không cẩn thận bị những người khác thấy.
Chuyện này đã không có manh mối, có lẽ không tìm được tiền trở về.
Vương Linh Linh hoàn toàn nhận rõ sự thật này, cũng bình tĩnh lại:
“Xuân Hạnh, tiền và phiếu của tôi đều mất, cô có thể cho tôi mượn mấy hào được không? Tôi đến bưu cục gửi thư bảo trong nhà gửi ít tiền tới, nếu không có khả năng cuộc sống của tôi sẽ khổ sở. Cô yên tâm, đợi tôi nhận được tiền, tôi chắc chắn sẽ trả lại cô.”
“Không thành vấn đề.” Lưu Xuân Hạnh lập tức đưa 1 tệ cho cô ấy.
Lúc này tốt xấu gì Vương Linh Linh cũng nói với Triệu Hữu Điền một câu rồi đi.
Bưu cục cách không xa lắm, Triệu Hữu Điền còn rất đồng tình với cô ấy, chỉ bảo cô ấy nhanh lên sau đó để cô ấy đi.
“Ai da, chân cháu ngồi xổm hơi tê.” Diệc Thanh Thanh nói xong đứng dậy: “Chú Hữu Điền, cháu đi dạo xung quanh một lát.”
“Ừm!” Triệu Hữu Điền đồng ý.
Diệc Thanh Thanh lượn lờ tới chỗ Lưu Xuân Hạnh mới đứng.
“Haizz, Linh Linh đúng là xui xẻo.” Lưu Xuân Hạnh cũng đi theo tới, vẻ mặt lo lắng: “Nhưng mà cũng may điều kiện nhà cô ấy không tệ, có lẽ có thể gửi thêm tiền cho cô ấy.”
Lưu Xuân Hạnh này càng khả nghi, quần áo của cô ta không giống người trong nhà có thể chuẩn bị nhiều tiền như vậy.
Nhưng cô ta lại nói không muốn để lộ tiền của, cố ý giấu giếm cũng nói thông.
Diệc Thanh Thanh chỉ thấy câu nói hơi OOC lúc trước có vẻ khả nghi, cũng không thể nói với người ta.
Lại lắc lư bên cạnh Lưu Xuân Hạnh cũng không phát hiện ra được thứ gì hữu dụng, không có manh mối, một chút hoài nghi nói ra cũng không có tác dụng gì.
Thôi, cô đã cố hết sức.
Cô còn vì chuyện này mất hai lạng rưỡi hạt dưa, tuy vẫn không bắt được ăn trộm, nhưng Vương Linh Linh không tùy tiện hoài nghi người khác nữa, không nghi ngờ nữ chính.
Chỉ số thông minh cũng có, lúc này viết thư về nhà, có lẽ sau này có thể sống tốt hơn.
Diệc Thanh Thanh nghĩ thông suốt, khôi phục tâm thái quần chúng ăn dưa của mình, chỉ cảnh giác hơn với Lưu Xuân Hạnh này.
Đợi Vương Linh Linh trở về, Triệu Hữu Điền vung roi: “Đi thôi!”
Hành lý của mọi người đều đặt trên xe, người thì đi bằng hai chân.
Diệc Thanh Thanh sớm đã hỏi thăm rõ ràng, từ huyện thành đến thôn Hưởng Thủy mất khoảng 13-14 kilomet, đi đường mất hai ba tiếng, còn là đường đất vàng gồ ghề lồi lõm.
Lúc đầu mọi người còn có tinh thần, nhìn đông nhìn tây trò chuyện.
Đi hơn một tiếng bắt đầu nói ít đi, cũng có người kêu mệt hay là hỏi Triệu Hữu Điền còn bao xa.
Ngay từ đầu Diệc Thanh Thanh đã biết đường này khó đi nên không nói chuyện, vẫn luôn duy trì thể lực.
Hơn hai tiếng, dựa vào khoảng thời gian này cô chạy bộ rèn luyện, kiên trì một chút vẫn có thể, coi như rèn luyện cơ thể.
Kiếp trước bệnh tật, đời này cho dù thế nào cũng phải chú ý tới cơ thể.
Nhìn Vân Cô Viễn người ta xem, còn trẻ tuổi đã uống trà cẩu kỷ, chú ý dưỡng sinh, cô càng không thể lạc hậu.
Hơn nữa giày của cô nhìn như bình thường, nhưng do mẹ cô Trịnh Hiểu Long tự tay làm, đế giày rất mềm còn vừa chân, không sợ cọ đau chân.
“Haizz, đường này đúng là xa, ra ngoài mua gì đó đúng là chịu tội!” Tiền Lai Lai oán giận nói.
“Máy kéo của công xã nửa tháng tới một lần, không muốn đi bộ có thể ngồi xe kéo kia đi ra ngoài. Xe bò thì không thể ngồi nhiều người, cùng lắm chỉ có thể kéo đồ, những lúc khác muốn ra ngoài đều phải dựa vào đôi chân.” Triệu Hữu Điền nói.
Đám thanh niên trí thức này, vừa tới đã kêu đường quá khó đi, mới không bao lâu không có biện pháp, phải chậm rãi luyện ra.
“Đại đội trưởng, thôn chúng ta có hương thân có xe đạp không?” Trịnh Hiểu Long hỏi.
Triệu Hữu Điền cười:
“Chuyện này cậu hỏi đúng người, thôn chúng ta ấy à, có nhà tôi và trưởng thôn có xe đạp, nhưng đều là cục cưng bảo bối trong nhà, không có chuyện quan trọng sẽ không cho người ngoài mượn.”
Trịnh Hiểu Long đành phải đánh mất tâm tư, vẫn nên nghĩ biện pháp mua một chiếc, nếu không đi ra ngoài thật sự không tiện.
Nhưng mà anh ta gạt người nhà xuống nông thôn, tiền thì có nhưng phiếu không đủ như vậy, phiếu xe đạp cũng không có.