Tuyển xong người làm nhang muỗi.
Thời Khanh Lạc lại nhìn mọi người nói: “Nhà chúng ta về sau mỗi năm đều cần rất nhiều củ cải đường, cho nên mỗi năm đều sẽ thu mua giá không thấp hơn ba văn tiền một cân.”
“Mọi người có thể khai phá một ít đất hoang hoặc là đất nhà của mọi người để trồng, hạt giống ta sẽ cung cấp, đến lúc đó lại ký thêm một khế ước."
“Trong đó phải đảm bảo củ cải đường mà các ngươi trồng phải bán cho chúng ta tám phần, giá cả cũng viết rõ ràng ra, có lợi cho đôi bên.”
“Nếu ai muốn làm, có thể tới Tiêu gia tìm tướng công ta ký khế ước sau đó nhận lấy hạt giống.”
Muốn làm đường số lượng lớn, chỉ dựa vào củ cải đường mọc dại trên núi căn bản là không đủ.
Cho nên dùng cách thúc đẩy các thôn dân gieo trồng sau đó nàng thu mua thì sẽ có năng xuất cao hơn.
Các thôn dân nghe xong cũng cao hứng.
“Giá không thấp hơn ba văn một cân, là thật sao?”
Một cân cải trắng cũng một văn tiền, cây củ cải đường kia bọn họ đã nhìn qua, cũng không khó trồng lắm, giá cả như vậy cũng ổn.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Không sai, hơn nữa năm đầu tiên gieo trồng nhóm cây đầu tiên, ta đều mua bốn văn tiền một cân, nhóm cây thứ hai thì bắt đầu mua cố định ba văn tiền một cân.”
“Cái này cũng có thể ghi rõ trong khế ước.”
Nâng giá đợt cây đầu tiên thì mới có càng nhiều người muốn gieo trồng.
Quả nhiên, không ít thôn dân đều động lòng.
“Được, vậy mấy ngày nay chúng ta sẽ đi khai hoang vài mẫu đất hoang để trồng cây củ cải đường.”
“Ta cũng thế.”
“ Ta cũng thế.”
Chỉ cần có người đi đầu, sẽ có rất nhiều người làm theo.
Hơn một nửa người dân trong thôn đều tỏ ý muốn khai hoang đất hoặc dùng đất nhà tự trồng.
Hiện tại đất rộng người thưa, triều đình còn ủng hộ các bá tánh khai hoang, cho nên muốn khai hoang, hai năm đầu là không cần đóng thuế má, nhưng phải đến nha môn đăng ký.
Thời Khanh Lạc lại tặng cho mỗi nhà trong thôn năm que nhang muỗi, cho bọn họ buổi tối dùng thử xem.
Chỉ có tự mình dùng thử, biết được nhang muỗi dùng tốt, mới có thể quảng cáo cho nhiều người khác biết.
Các thôn dân càng vui vẻ, họ cảm thấy gặp được tiểu tức phụ của Tiêu Hàn Tranh chính là phúc khí lớn của bọn họ.
Tộc trưởng cũng vui vẻ, từ khi Tiêu gia mở xưởng, cuộc sống của người trong thôn ngày càng tốt lên.
Thời Khanh Lạc thông báo tiếp với mọi người, nàng còn mua lá ngải thảo và hoa cúc dại, một văn tiền một cân.
Nàng không muốn ngày nào cũng phải cùng cả nhà lên núi hái, quá mệt.
Nếu đã có thể mua bằng tiền thì không cần phải làm nữa, vừa tiết kiệm thời gian công sức, còn có thể cho mọi người có thêm việc kiếm tiền.
Các thôn dân nghe được giá cả nàng đưa ra đều vui mừng khôn xiết.
Chỉ cần lên núi hái vài lá ngải thảo và hoa cúc dại, liền đã có một văn tiền một cân, bỏ ra chút thời gian công sức này đã có được tiền, y như là bánh từ trên trời rơi xuống vậy.
Sau khi họp thôn xong, người trong thôn liền hành động, hái lá ngải thảo, hoa cúc dại hoặc là đi bắt vài con lươn con cá.
Người thôn khác sau khi nghe tin, còn nhờ Tộc trưởng hay lí chính của mình tới hỏi.
Nếu bọn họ mang hàng tới bán, Tiêu gia vẫn sẽ thu mua sao?
Thời Khanh Lạc nói sẽ trả lời cho bọn họ sau, mặt khác đám người trong thôn Hạ Khê đều đã hành động.
Mọi người đều tràn đầy nhiệt tình.
Tiêu gia, Thời Khanh Lạc cùng người trong nhà lại làm xong một đợt nhang muỗi.
Đến buổi chiều đã lục tục thu mua được rất nhiều nguyên liệu.
Ngày hôm sau, người trong thôn ghé vào nhau nói chuyện phiếm.
“Nhà các ngươi ngày hôm qua dùng nhang muỗi chưa?”
“Dùng rồi, thật là quá hữu dụng.”
“Đúng vậy, tức phụ Đại Lang làm ra nhang muỗi này quả thực thần kỳ, cả nhà ta tối hôm qua ai nấy đều không có bị muỗi cắn.”
“Lúc trước ta thường xuyên vì nghe tiếng muỗi kêu mà không ngủ được, nhưng tối hôm qua ngay cả một tiếng muỗi bay cũng không có.”
“Nhang muỗi này dùng rất quá tốt, cũng không biết giá bao nhiêu,, nếu không quá mắc, ta cũng muốn mua về dùng trong nhà.”
“Ta cũng vậy.”
Qua một tối, hiệu quả của nhang muỗi đã được mọi người chứng thực.
Nhóm phụ nhân trong thôn cũng đúng hạn đi đến xưởng bên này làm việc.
Thời Khanh Lạc chia các phụ nhân làm bốn nhóm, ngồi ở các phòng khác nhau.
Dùng ngải thảo, hoa cúc dại, bột xương cá; trộn với nhau trên phiếu giấy; cuối cùng đóng gói thành từng bó.
Nàng còn nhấn mạnh không thể nói cho người khác biết công việc mà mình làm, nếu phát hiện sẽ bị đuổi.
Nhưng đây chỉ là cách bảo mật tạm thời.
Chẳng qua Thời Khanh Lạc cũng biết các công thức cách làm của nàng cũng chỉ có thể bảo mật một năm, người có tâm muốn làm chỉ cần cầm hàng đi nghiên cứu, hỏi thăm thêm nguyên liệu từ các phụ nhân thì rất mau bọn họ sẽ tìm ra được công thức.
Nhưng nàng muốn làm chính là tạo dựng thương hiệu, về sau dù người khác có làm ra được nhưng khi nhắc tới nhang muỗi đều sẽ biết đến nhang muỗi Nam Khê.