Bái đường với quần áo cũng khá tốt, nếu là Tiêu Hàn Tranh tỉnh lại không thể sống chung với nàng, về sau càng dễ hòa ly, dù sao hai người cũng chưa từng chính thức bái đường.
Người có quan hệ không tệ với Tiêu mẫu và những người đã giúp đỡ khi bọn họ phân gia với chủ trạch Tiêu gia đều được Tiêu mẫu mời tới.
Còn có nhà tộc trưởng các tộc lão nữa, tổng cộng có ba bàn.
Thời Khanh Lạc được Tiêu mẫu nắm tay đi vào nhà chính, ở chỗ này có người xem lễ, nàng bái đường với quần áo của Tiêu Hàn Tranh.
Sau đó được đưa vào phòng Tiêu Hàn Tranh.
Sau khi vào phòng, Thời Khanh Lạc để tay nải nhỏ xuống đi đến mép giường nhìn tướng công còn hôn mê chưa tỉnh.
Nàng duỗi tay sờ thử, trán của Tiêu Hàn Tranh đã không còn nóng nữa.
Sau khi thu tay lại thì hơi nhíu mày, “Đều đã hạ sốt rồi, nhưng sao còn chưa tỉnh?”
Chuyện này không quá thích hợp.
Sau đó nàng xốc chăn lên, kéo quần của hắn xuống.
Cẳng chân cùng với trên đùi có vài vết sẹo không tính là quá sâu, đã kết vảy, miệng vết thương cũng được xử lý rất tốt, không có tình huống nhiễm trùng sưng đỏ.
Nàng duỗi tay sờ sờ chân hắn: “Xương cốt cũng không bị gãy."
Vì thế nàng muốn nhìn thử trên người Tiêu Hàn Tranh còn có vết thương ngầm nào khác hay không, sau khi sờ xong, nàng lại cởi quần áo của đối phương ra, xem thân thể có thương tích gì hay không.
Nàng cúi đầu cẩn thận kiểm tra, không có chú ý tới ngón tay của người đang hôn mê kia lại hơi hơi giật giật, thậm chí thân thể còn cứng đờ.
Càng giãy giụa muốn tỉnh lại, lại càng không mở mắt ra được.
Đối với Thời Khanh Lạc mà nói, khi kiểm tra trong lòng không có bất cứ tạp niệm nào, nhưng đối với người nào đó mà nói, lại không giống ……
Thời Khanh Lạc kiểm tra một lần, phát hiện trên người Tiêu Hàn Tranh cũng không có miệng vết thương nào.
Tay nàng đặt ở trên n.g.ự.c Tiêu Hàn Tranh, trong lúc nhất thời chìm vào tự hỏi.
Theo lý thuyết, ngày hôm qua uống thuốc hạ sốt, tiêu viêm, cũng không còn nóng nữa.
Trên người cũng không có miệng vết thương nào khác ảnh hưởng tới thân thể, vậy vì sao còn chưa tỉnh lại?
Mỗi lần suy nghĩ, nàng không tự chủ lại nhẹ nhàng gõ ngón tay, cũng không chú ý dưới tay mình không phải cái bàn, mà là lồng n.g.ự.c trần trụi của người nào đó.
“Sờ tốt không?”
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn suy yếu vang lên, nháy mắt làm Thời Khanh Lạc tỉnh táo lại.
Thời Khanh Lạc trả lời theo bản năng: “Xúc cảm còn được, chính là có chút gầy.”
Nói xong, còn nhân tiện sờ soạng thêm một trận nữa.
Làn da rất bóng loáng, đáng tiếc có chút gầy, nếu có chút cơ bụng thì tốt rồi.
Mới vừa tỉnh lại trong giấc mộng khó thoát, cố sức mở to mắt _Tiêu Hàn Tranh: “……”
Thời Khanh Lạc cúi đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt tràn đầy lệ khí của hắn, đôi mắt này giống như muốn hủy thiên diệt địa vậy.
Chẳng qua đối phương thu liễm rất nhanh, chỉ một cái chớp mắt liền biến mất, trở nên lạnh nhạt bình tĩnh.
Nếu Thời Khanh Lạc không xác định mình cảm nhận được, có thể sẽ cho rằng mình bị hoa mắt.
Sao người này tỉnh lại lại có lệ khí nặng như vậy?
“Huynh tỉnh rồi!” Thời Khanh Lạc nở nụ cười tươi với Tiêu Hàn Tranh.
Tiêu Hàn Tranh nhíu mày nhìn nữ tử trẻ tuổi xa lạ trước mắt.
Nhưng khi cảm nhận tay đối phương còn đang đặt trên n.g.ự.c mình, còn bị sờ soạng thêm một trận, hắn cứng đờ, “Cô có thể lấy tay của mình ra được không?”
Vào lúc này Thời Khanh Lạc mới phát hiện, tay của mình còn đang vuốt ve n.g.ự.c của người ta.
Ai nha ngại quá!
“Được chứ!” Nàng chớp chớp mắt nhanh chóng lấy tay ra khỏi lồng n.g.ự.c của hắn.
Tiêu Hàn Tranh: “……” Đây là nữ tử ở chỗ nào vậy, vừa lớn mật vừa không biết xấu hổ.
Hắn nghiêng đầu nhìn thử, con ngươi không khỏi co rụt.
Nơi này quá quen thuộc, là nơi hắn ở khi còn niên thiếu, cũng là nơi hắn không muốn nhớ nhất.
Dưới sự phản ứng cực nhanh, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi vị cô nương đã sờ mình, "Cô là ai?”