Ý thức cũng dần dần tỉnh táo lại, vừa rồi đúng là hắn cảm giác được có người không ngừng sờ mình.
Sờ từ chân lên nửa người trên, lúc này mới làm cho hắn giãy giụa tỉnh lại được.
Thời Khanh Lạc cười tự nhiên hào phòng giơ tay ra chào hắn.
“Ta là Thời Khanh Lạc, tân tức phụ của huynh, chào huynh, tướng công!”
Tiêu Hàn Tranh: “……” Khi nào hắn lại có một tức phụ? Sao hắn lại không biết?
Sẽ không phải là hắn vẫn còn đang nằm mơ đấy chứ?
Nhắm mắt lại một lát, rồi lại mở to mắt ra, tiểu cô nương vẫn cười hì hì nhìn hắn như cũ.
Tiếp theo cánh tay bị véo mạnh truyền đến một trận đau đớn, hắn nhìn Thời Khanh Lạc, “Cô làm gì vậy?”
Thời Khanh Lạc nói hợp tình hợp lý: “Ta nhìn bộ dạng của huynh, giống như là đang nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không, cho nên ta véo huynh một cái, giúp huynh nhận biết rõ đâu là hiện thực.”
Bộ dạng hoảng hốt mới vừa rồi của người này, giống như cảm thấy mình đang nằm mơ.
“Không cần cảm ơn!” Nàng lại bổ sung một câu.
Tiêu Hàn Tranh: “……” Ta thật cảm ơn cô, giúp thân thể suy yếu này của ta nhìn rõ hiện thực, thật dậu đổ bìm leo.
Bất quá cảm giác đau đớn này truyền đến, đúng là làm cho hắn cảm thấy chân thật hơn nhiều, đây không phải là mơ.
Thời Khanh Lạc nghĩ nghĩ lại nói: “Huynh từ từ đã, ta đi gọi mấy người nương đến,”
Nếu mấy người Tiêu mẫu biết Tiêu Hàn Tranh tỉnh lại, cũng có thể yên tâm được rồi.
Con ngươi của Tiêu Hàn Tranh hơi co rụt lại, "Cô muốn đi gọi nương của ta?”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng vậy, nương của huynh và đệ đệ muội muội của huynh.”
“Chắc đám người tộc trưởng Tiêu gia cũng còn ở bên ngoài ăn tiệc, ta cũng sẽ thông báo cho bọn họ huynh tỉnh rồi."
Tiêu Hàn Tranh cố sức nâng tay lên, nhìn bàn tay bóng loáng lại trẻ tuổi, đại khái hắn đã đoán được mình xảy ra chuyện gì.
“Vậy làm phiền cô gọi người vào đi.” Hắn rất muốn gặp người thân của mình, xác định lại lần nữa.
Thời Khanh Lạc đứng lên, "Được, huynh chờ một chút.”
Thấy nàng muốn đi, đột nhiên Tiêu Hàn Tranh nhớ đến tình huống trên người mình.
Hắn không khỏi hít sâu một hơi, mang theo vài phần hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước tiên cô có thể mặc lại quần áo lên người ta thật tốt được không?”
Lần đầu tiên hắn bị nữ nhân phi lễ và đụng chạm như vậy, mà nữ nhân này lại còn không có một chút tự giác nào, thật là một lời khó nói hết.
Mới nãy giơ tay lên gần như đã hao hết sức lực rồi, hắn thật sự không có cách nào tự mình mặc được.
Nếu một chút nữa nương và đám người tộc trưởng tiến vào, nhìn thấy bộ dạng quần áo không chỉnh tề của hắn, cũng quá kỳ cục đi.
Lúc này Thời Khanh Lạc mới nhớ tới, vừa rồi nàng cởi quần áo của người ta ra.
Trong lòng mặc niệm, mình không xấu hổ, người xấu hổ chính là Tiêu Hàn Tranh, khụ khụ!
“Không thành vấn đề!”
Nàng duỗi tay ra nhanh chóng mặc xong quần áo cho Tiêu Hàn Tranh, lại đắp chăn cho hắn..
“Chuyện đó, mới vừa rồi ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của huynh, ta chỉ muốn giúp huynh kiểm tra xem trên người huynh còn có vết thương nào khác không.”
“Tuy rằng xác thật xúc cảm còn rất được, khụ khụ…… Ta đi đây!” Nàng không cẩn thận nói ra lời thật lòng rồi.
Sau khi giải thích xong, Thời Khanh Lạc chạy ra khỏi phòng nhanh như chớp.
Tiêu Hàn Tranh bị bộ dạng này của nàng làm cho có chút dở khóc dở cười, nữ nhân này thật đúng là……
Tiếp theo hắn nghiêng đầu lại nhìn căn phòng quen thuộc trong trí nhớ, đáy mắt lại nhiễm một tầng lệ khí nồng đậm, lâm vào trầm tư.
Bên kia, Thời Khanh Lạc mới vừa đi ra khỏi cửa phòng liền gặp được Tiêu tiểu muội đang bưng đồ ăn đến
Tiêu tiểu muội cũng thấy được Thời Khanh Lạc, “Tẩu tẩu, sao tẩu lại đi ra đây?”
Nàng ấy mỉm cười nói, “Muội đưa một ít điểm tâm cho tẩu, lót dạ trước.”
Bên kia mới vừa khai tiệc, nương múc một chén đồ ăn để cho nàng ấy đến đưa cho tẩu tẩu.
Thời Khanh Lạc biết đây là Tiêu mẫu săn sóc nàng, để Tiêu tiểu muội mang đồ ăn đến cho mình để khói đói.
Quả nhiên nàng không nhìn lầm người.
Nàng cười nói: “Ca của muội tỉnh rồi, ta đi ra thông báo cho mọi người.”
Đầu tiên Tiêu tiểu muội sửng sốt, sau đó trừng lớn đôi mắt, “Tẩu tẩu, tẩu nói ca của muội tỉnh rồi sao?”
“Đúng vậy, tỉnh rồi!”
Thời Khanh Lạc cười nhéo mặt nàng ấy, “Hoàn hồn nào, muội đi gọi nương và mấy người tộc trưởng lại đây đi.”
Tiêu tiểu muội mừng đến phát khóc, “Thật tốt quá, ca ca tỉnh rồi!”
Sau đó đưa đồ ăn cho Thời Khanh Lạc, “Muội đi gọi mọi người ngay đây.”