Lương Hữu Tiêu không có lẻn về nhà trước để tìm nơi trú ẩn giống như Hề Duệ đã làm.
Mà là tùy tiện đi chung một chiếc xe ngựa với lão tử nhà mình.
Hôm nay hắn ta liệu định, lão tử sẽ không là gì mình.
Khó có được cơ hội để khoe khoang, tất nhiên hắn ta sẽ không bỏ qua.
Thấy bộ dạng của nhi tử, tay của Lương Minh Thành ngày càng ngứa ngáy nhưng ông ta vẫn nhịn xuống.
Trở lại Lương gia.
Lương lão gia tử vừa trở về từ bên ngoài sau khi đi chơi mạt chược, nghe nói Lương Hữu Tiêu gây chuyện, đại nhi tử tiến cung bắt về, ông cụ cũng rất đau đầu.
Mọi người đang ngồi ở nhà chờ đợi.
Lương lão nhị và lão tam trong Lương gia cũng là quan nhị phẩm và tam phẩm.
Nhưng mà bởi vì Lương Minh Thành tự mình tiến cung cũng đồng nghĩa trở thành người đại diện cho Lương gia đi ăn thử bắp nên những người khác cũng không cần đi.
Ngay khi phụ tử Lương Minh Thành bước vào đại sảnh, lập tức nhìn thấy vài người đang ngồi uống trà.
“Phụ thân, ngài đã trở lại.” Lương Minh Thành lên tiếng chào hỏi trước.
Phụ thân ông ta gần đây thường chạy ra ngoài chơi mạt chược, chỉ trở về vào giờ ăn tối, hôm nay còn sớm.
Lương lão gia tử gật gật đầu, sau đó hỏi: “Ta nghe lão nhị cùng những người khác nói tiểu lục vào cung gây chuyện?”
Lương Hữu Tiêu không chút kinh ngạc.
Xét cho cùng, hắn ta cùng nhị thúc chẳng mấy thân thiết, tam thúc cũng không giao tiếp gì nhiều với hắn ta.
Không đợi lão tử nhà mình mở lời, hắn ta đã nghiêng mình bước tới phía trước.
“Gia gia, ta không phải đi gây chuyện, mà là đi giành lấy vinh quang cho gia tộc.”
“Hôm nay Hoàng Thượng ban thưởng cho ta.”
Lương lão gia tử sửng sốt, có phần không tin.
Nhìn về phía đại nhi tử: “Hoàng Thượng thật sự ban thưởng sao?”
Không phải là ban thưởng đánh gậy?
Hiếm khi Lương Minh Thành nở nụ cười vì nhi tử ăn chơi của mình: “Xác thực là phần thưởng.”
Sau đó, ông ta nói với Lương lão gia tử về chuyện trời ban giống tốt và phần thưởng mà Hoàng Thượng ban tặng.
Nhìn thấy nhị đệ và tam đệ há hốc mồm kinh ngạc, ông ta bỗng thấy rất tự hào.
Tuy rằng tứ gia cũng rất kinh ngạc, những vẫn cười nói: “Nhị ca, tam ca, ta đã nói tiểu lục là tiểu tử tốt, nó không phải đang vì gia tộc mà tranh đua sao.”
“Các ngươi cũng đừng suốt ngày soi mói người ta.”
Lương Hữu Tiêu nói thêm: “Đúng vậy nhị thúc, tam thúc ta đâu phải là người ngu ngốc không hiểu chuyện, sao dám xông vào hoàng cung gây chuyện.”
Hắn ta lại không phải là loại người ăn chơi trác táng ngu xuẩn, hắn ta rất thông minh đó?
Nhị thúc và tam thúc: "..." Bình thường ngươi chính là loại người như vậy!
Họ hơi xấu hổ, vì sao người được khen thưởng không phải là nhi tử lanh lợi và trầm ổn của họ mà là chất nhi ham chơi này.
Từ xưa đến nay Lương lão gia tử vẫn luôn thích tôn tử của ông - Lương Hữu Tiêu.
Lão gia tử cười nói: “Không tồi, còn biết dâng hạt giống tốt.”
Lương Hữu Tiêu lập tức bám lấy: “Tổ phụ, ta không chỉ dâng hạt giống, còn nhận được một ít hạt giống ngô ở huyện Nam Khê. Ta đặc biệt cất kỹ mang về kinh thành hiếu kính tổ phụ và tổ mẫu.”
“Cho hai người dính một chút phúc khí trời cho, về sau sống lâu trăm tuổi.”
Lương Minh Thành: “...” Lời này sao nghe quen quá, tiểu tử này học nhanh thật.
Gần đây chắc ông ta không thể động được vào tiểu tử này nữa, người lớn tuổi không phải thích nghe những lời này sao.
Quả nhiên Lương lão gia tử càng cười từ ái hơn.
“Tổ mẫu ngươi nói đúng, tiểu lục là hiếu thảo nhất.”
“Trước đây không phải ngươi muốn cái thôn có suối nước nóng kia sao? Ta sẽ nhờ quản gia giao đất cho ngươi.”
Chẳng trách lão thê thường nói tiểu lục là người hiếu thảo nhất trong nhà.
Vốn dĩ lão gia tử chỉ là nghe thôi, nhưng hiện tại đột nhiên cảm thấy đúng là như vậy.
Các tôn tử khác: "..." Thật chua nha!
Tất nhiên Lương lão gia tử cũng nghĩ đến vinh quang và thể diện của lứa ngô đầu tiên.
Lại khen thưởng Lương Hữu Tiêu làm cho hai nhà nhị gia và tam giaghen tị muốn chết.
Lương lão gia tử cũng yêu cầu Lương Hữu Tiêu giao hạt ngô cho quản gia để mang đi trồng.
Còn dặn dò phải cẩn thận trồng trọt quan sát kĩ lưỡng.
Sau đó còn tuyên bố với bên ngoài là hôm nay không được khỏe không gặp khách.
Nếu không, chắc chắn sẽ có người muốn đến xin hạt giống, ông ta còn lâu mới cho.
Tình trạng tương tự cũng diễn ra ở Hề gia.
Hề Duệ am hiểu nhất là học tập, vì thế ngay khi vừa về đến nhà hắn ta đã đi đến chỗ Hề lão gia tử và lão thái thái khoe khoang.
Hắn ta còn cường điệu nhận mạnh rằng mình đã trải qua muôn vàn cay đắng mới lấy được loại hạt giống này.
Chỉ để mang về kinh thành kính hiếu lão gia tử cùng lão thái thái.
Lão thái thái vui mừng ôm chầm lấy Hề Duệ, vừa khóc vừa kêu tâm can bảo bối.
Những người khác nhìn thấy mà đau răng ghen tị.
Khác với hạnh phúc của Hề gia, Tiêu gia ảm đạm tối tăm.
Sau khi Tiêu Nguyên Thạch trở về lập tức hủy bỏ giao dịch.
Ai biết được tin tức làm cho ông ta không kịp trở tay.
Sát thủ được cử đi chặn g.i.ế.c đã thất bại.
Hơn nữa, người dẫn đầu không tự sát thành công, đều bị áp giải về kinh thành.
Vẻ mặt Tiêu Nguyên Thạch u ám đến đáng sợ, ngay cả những người Tiêu gia muốn đến hỏi chuyện, thấy thế cũng câm miệng, chuồn đi.
Cát Xuân Như hiếm khi thấy Tiêu Nguyên Thạch biểu hiện như vậy.
Nàng ta quan tâm hỏi: “Tâm trạng tướng quân không tốt?”
Tiêu Nguyên Thạch chưa từng nói với Cát Xuân Như mình thuê sát thủ đi g.i.ế.c tức phụ đại nhi tử, ông ta cũng không có ý định nói.
Ông ta nói: "Tức phụ của Tranh nhi, làm ra hạt giống trời ban gì đó, vài ngày nữa sẽ đến kinh thành.”
Sau đó ông ta lại nói về việc hôm nay đến hoàng cung nếm ngô.