Cát Xuân Như hoàn toàn choáng váng.
Trong lòng vô cùng hận, đầu ngón tay bấm thật mạnh vào lòng bàn tay.
Dâng hạt giống sản lượng cao, khẳng định Hoàng Thượng sẽ ban thưởng, cũng sẽ có ấn tượng rất sâu với phu thê Tiêu Hàn Tranh.
Vốn dĩ tiện tiểu tử kia có thiên phú học tập, vừa nhìn đã biết tiền đồ tươi sáng.
Không được, Tiêu Hàn Tranh không được phép có tiền đồ tươi sáng.
Nụ cười của nàng ta có chút cứng ngắc: “Đối với đám người Hàn Tranh, đúng là chuyện tốt.”
Tiêu Nguyên Thạch đang suy nghĩ về những tên sát thủ đó, nếu Hoàng Thượng biết chuyện thì có thành kiến với ông ta không?
Ông ta qua loa đáp: “Khẳng định rồi.”
Sau đó ông ta nói: “Đúng rồi, hai ngày này nàng chuẩn bị một chút, ta để người dưới đưa đám người cha nương đến biên cương phía Bắc.”
Trước đó, nhà cũ Tiêu gia đã bị Thời Khanh Lạc xúi giục đến kinh thành gây chuyện, nếu người của cả hai bên thông đồng nhau, không biết sẽ lại xảy ra chuyện đáng xấu hổ nào nữa.
Thừa dịp bên kia còn chưa có tới, phải mau chóng tống khứ bên này trước đã.
Vừa nghe ông ta nói như vậy, Cát Xuân Như lại không muốn thế, trái lại có chủ ý.
“Tướng quân, hình như Đại lang rất sủng ái người thiếp kia.”
“Không bằng để tên đó mang theo đi gặp đường đệ có tiền đồ Hàn Tranh, sau đó lại đi Bắc cương nhậm chức cũng không muộn.”
Lời nói đầy ẩn ý.
Nếu hai người Thời Khanh Lạc xúi giục người Tiêu gia cũ đến đây làm loạn, phá hỏng tiền đồ của đệ đệ nàng ta.
Vậy thì tại sao bọn họ không thể quay đầu dùng người của Tiêu gia cũ để đối phó với Tiêu Hàn Tranh?
Bây giờ tương lai của Tiêu gia cũ vẫn phụ thuộc vào tướng quân nàng ta, Tiêu Đại Lang hoàn toàn bị người của nàng ta mê hoặc, châm ngòi bên gối, còn sợ những người này không làm nên chuyện sao?
Hơn nữa, lần này Tiêu Hàn Tranh đến kinh thành lập công, với tính hút m.á.u của người cũ Tiêu gia, làm sao có thể buông tha bọn họ được.
Nàng ta có thể để người thiếp kia thì thầm bên tai Tiêu Đại Lang, như vậy, nàng ta không tin người nhà cũ Tiêu gia sẽ không động lòng.
Sau khi nghe điều này, suy nghĩ của Tiêu Nguyên Thạch cũng thay đổi, ông ta cũng nghĩ đến điều đó.
Ông ta cười đầy ẩn ý: “Được rồi, vẫn là nàng chu đáo.”
“Bọn họ đã lâu không gặp nhau, vậy để bọn họ gặp mặt, sau đó ta lại cử người đưa bọn họ đến Bắc Cương.”
ưới tác động của Hoàng Thượng, chuyện trời ban giống tốt đã sớm truyền khắp kinh thành rồi lan ra các nơi khác.
Một thiên mệnh chi tử, chân long thiên tử, những lời đồn trước đó đều tự sụp đổ.
Nếu không phải chân long thiên tử sao trời cao có thể ban tặng hạt giống tốt.
Các bá tánh vừa nghe được hạt giống có thể một mẫu nghìn cân, không nhịn được kích động.
Thậm chí còn có người chạy ra ngoài cửa quỳ xuống cảm tạ thần linh và Hoàng Thượng.
Chỉ cần năm sau hoàng gia trồng ra ngô, đưa xuống các phủ cho mọi người trồng.
= Hoàng Thượng cũng không cố tình che dấu sự tồn tại của lão thần tiên, dù sao cũng chỉ là một người không còn tồn tại trên nhân gian có gì mà phải kiêng kỵ.
Còn có thể gia tăng độ đáng tin của hạt giống trời ban.
Do đó, câu chuyện về lão thần tiên ở thôn Hạ Khê cũng được lan truyền khắp Đại Lương.
Dần dần, có không ít người từ nơi khác đến dâng hương.
Bốn ngày sau, có mấy chiếc xe ngựa chạy vào kinh thành.
Mạc Thanh Lăng nhận được tin tức, đích thân tới cổng thành đón người.
Hắn ta nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Ngươi tới rồi.”
Hắn ta lại mời: “Ở kinh thành ta có cái viện , thời gian ở kinh thành, các ngươi cứ ở cùng ta đi.”
Tiêu Hàn Tranh là vừa tính mở miệng, từ phía sau xe ngựa Hầu lão bước xuống: "Ta cũng có nhà, bọn họ sẽ qua đó sống với ta."
Ông là thầy của Tiêu Hàn Tranh, học trò của mình đến kinh thành tất nhiên là sẽ qua nhà ông ở.
Ông lại nói thêm một câu: “Nhân tiện, ta muốn giới thiệu vài người bạn cũ cùng ba sư huynh cho Cẩn Du làm quen.”
Mạc Thanh Lăng vừa nghe đã biết Hầu lão đang muốn mở rộng quan hệ cho Tiêu Hàn Tranh.
Hắn ta cười nói: "Cẩn Du đi với Hầu lão, tất nhiên là tốt nhất."
Vốn dĩ Phỉ Tông Quân cũng muốn mời phu thê Tiêu Hàn Tranh đi Phỉ gia nhưng sau khi nghe được hai người nói chuyện cũng từ bỏ ý định.
Mạc Thanh Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Các ngươi đi theo Hầu lão tắm rửa một chuyến sau đó cùng ta vào cung bái kiến Thánh Thượng.”
Tiêu Hàn Tranh chắp tay với Mạc Thanh Lăng: “Được, làm phiền ngươi rồi, Thiếu Khanh!”
Phỉ Tông Quân trở về Phỉ gia, phu thê Tiêu Hàn Tranh đi theo Hầu lão về nhà tại kinh thành.
Lão thê của Hầu lão đã qua đời, ông có một nhi tử và hai nữ nhi.
Nhi tử đang làm chức tuần phủ, gia quyến cũng đi theo.
Hai nữ nhi cũng đều đã sớm thành gia lập thất.
Bởi vậy nhà ở kinh thành cũng chỉ có mấy hạ nhân canh giữ.
Hầu lão gia tử yêu cầu quản gia sắp xếp cho phu thê Tiêu Hàn Tranh ở trong khách viện bên cạnh chủ viện, cũng là đại biểu cho sự coi trọng.
Phu thê Tiêu Hàn Tranh sửa soạn sạch sẽ rồi đi theo Mạc Thanh Lăng vào cung.
Bởi vì trước đó đã chuẩn bị, cho nên hai người thuận lợi gặp được Hoàng đế.
Hoàng đế đang ở Cần Chính Điện.
Nơi này tương đương với thư phòng của Hoàng đế.
Vừa vào cửa, ba người lập tức hành lễ.
“Bái kiến Bệ hạ!”
Hoàng đế đặt tấu chương trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc.
Cả hai đều lớn lên ưa nhìn, khí chất rất xuất chúng.
Những ai không biết còn nghĩ rằng đó là nhi tử hay tiểu thư xuất thân từ một gia tộc thế gia.