Chương 11:
Tôi đã nắm rõ tính cách của Hứa Nhai Dân, hai cách duy nhất để anh ta xả stress khi tâm trạng không tốt là: một là đội mũ bảo hiểm phóng xe, hai là uống rượu.
Anh ta kể với tôi rằng năm xưa cả gia đình họ vượt biên đến Hồng Kông, mẹ anh ta không lâu sau thì qua đời vì bệnh, chết ngay trước cổng bệnh viện mà không có tiền chữa trị. Hai chị em họ vừa chôn người vừa thề sau này phải làm nên danh phận, phải có sự tôn nghiêm.
Chị gái anh ta đóng phim cấp ba để kiếm tiền cho anh ta du học nước ngoài, lúc đó anh ta vừa học vừa làm, cũng gửi tiền về cho chị gái, hai chị em cứ thế nương tựa vào nhau mà lớn lên.
Báo chí lá cải nói chị gái anh ta làm tình nhân của đại gia, anh ta không tin. Cho đến khi thiệp cưới của chị gái gửi đến hộp thư của anh ta.
Họ đã thề trước mộ mẹ từ nhỏ là phải làm nên danh phận, phải có sự tôn nghiêm, bây giờ chị gái anh ta nói, trong thời đại này, sự tôn nghiêm đáng là cái thá gì.
Anh ta không trách được chị gái mình chút nào.
Anh ta trở về Hồng Kông, mang danh “em trai của sao phim nóng” ra mắt, phóng viên viết trên báo: “Sao phim nóng gả vào hào môn, em trai thay chị lên sàn.”
Trong một thời gian dài, anh ta đã đưa hết tiền tiết kiệm của mình cho chị gái, hy vọng cô ấy sống tự tin ở nơi đó.
Nhưng anh ta thực sự không muốn tham gia vào những ngành công nghiệp đen tối đó.
“Mẹ đi quá sớm, chỉ dạy tôi một đạo lý.”
“Đi sai một bước, là không thể quay đầu lại.”
Đi sai đường, một bước, là không thể quay đầu lại.
Nghe anh ta kể xong chuyện cũ, ly rượu trong tay đã cạn – là tôi nghe anh ta nói chuyện buồn chán nên uống cạn.
Những chuyện này anh ta chưa từng kể, hậu thế cũng không có ghi chép.
Hứa Nhai Dân cúi đầu nhìn tôi thờ ơ: “An ủi tôi, còn phải dạy sao?”
“Ồ, anh có đói bụng không…”
“Im miệng.” Bịt miệng, anh ta lập tức hôn xuống.