Xuyên Không Thành Quà Tặng: Hồng Kông 1990

Chương 12:

Chương 12:
Tôi không thể an ủi Hứa Nhai Dân.
Nỗi lo lắng của anh ta là đúng.
Chỉ vài năm nữa thôi, bức ảnh chị anh ta bắt gian tình nhân nhưng bị chồng đánh một trận sẽ lên trang bìa tạp chí, chờ đợi chị anh ta là cuộc sống hào môn phải nhẫn nhịn và sự sỉ nhục của cư dân mạng về một người vợ bị ruồng bỏ.
Đến thế kỷ 21, anh rể anh ta sẽ bị bắt trong làn sóng pháp trị, chị gái anh ta cũng sẽ từ một phu nhân hào môn trở thành một bà nội trợ đích thân đi chợ trả giá với người bán thịt heo.
Còn về anh ta –
Tôi nhìn Hứa Nhai Dân, nhưng không thể nhớ ra kết cục cuối cùng của anh ta.

“Sao em chưa bao giờ nghe anh nói về gia đình mình?”
“Bởi vì, em đến từ một không gian khác.”
“Trò đùa của em dở tệ.”

Đêm giao thừa 31 tháng 12 năm 1991, pháo hoa nổ tung trên bầu trời cảng Victoria từng khiến tôi rơi lệ.
Trong lúc mơ hồ, tôi nhớ lại đêm mẹ đưa tôi đến Hồng Kông chữa bệnh, đêm bác sĩ thông báo nguy kịch lần thứ ba, cũng là đêm giao thừa.
Phòng bệnh chật hẹp không thể ngắm pháo hoa tuyệt đẹp, tôi giả vờ ngủ, chỉ nghe thấy tiếng mẹ khóc thút thít trong bóng tối.
Tôi đứng giữa đám đông chật kín, khi màn trình diễn pháo hoa gần kết thúc, Hứa Nhai Dân mới vội vàng đến.
Tôi đã quen với việc anh ta đến muộn.
Anh ta đút tay tôi vào túi: “Mặt ủ mày ê, pháo hoa không đẹp à?”
Tôi lắc đầu.
“Sáng mai cùng chị tôi uống trà nhé?”
“Không đi.”
“Vậy em nghỉ ngơi đi.”
Hứa Nhai Dân coi trọng công việc, nhưng chỉ cần chị anh ta gọi, anh ta sẽ lập tức gác lại công việc để ở bên gia đình.
Khi pháo hoa rực rỡ khắp trời.
Hứa Nhai Dân không đoán được nỗi buồn trong lòng tôi, anh ta không biết, tôi cũng rất nhớ gia đình mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất