Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 257: Ẩn nấp 2

Phó Nguyệt từng tìm hiểu qua một chế độ của triều Lệ. Phong công tương đương với địa vị quan nhất phẩm trong triều, nhị phẩm và tam phẩm khác bị giáng xuống đợi tập tước. Đồng thời công hậu có tước vị cũng cao hơn đại thần cùng phẩm giai nửa bậc.

Diệp Trạch có thể dựa vào cố gắng của bản thân từ một thứ tử phong công, vậy cũng không phải người bình thường.

Hắn muốn tìm lại công đạo thay cho muội muội, nhất định sẽ quyết đoán, cũng có năng lực hành động hơn bọn họ.

Phó Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Nàng cũng bùi ngùi với những gì nương đã trải qua, càng đau lòng hơn khi biết quá khứ đau khổ của Tiêu Thái.

Về việc đi đến nơi phồn hoa kia... Phó Nguyệt thu hồi tầm mắt.

Tiêu Thái trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng đáp lời. Nhưng lúc nãy cảm xúc phập phồng, vừa mở miệng âm thanh có chút khàn khàn: "Cảm ơn ý tốt của Ngô thúc và thúc thúc, nhưng tình hình trong nhà của ta ngài cũng đã biết. Con của ta mới đầy tháng không bao lâu, A Giản cũng cần đi học, sợ rằng không thể vào kinh với ngài."

Tiêu Thái nắm bàn tay nhỏ bé của Phó Nguyệt.

"Không sao, trong phủ cũng có mời tây tịch tiên sinh có chuyên môn, A Giản đến phủ có thể học cùng tiểu thiếu gia."

Ngô thúc nhìn về phía Phó Nguyệt: "Nếu các ngươi muốn lên đường, trên đường đi ta sẽ chuẩn bị thoả đáng."

Phó Nguyệt cười nhạt không đi.

Tiêu Thái vẫn khéo léo từ chối: "Nhu Nhu còn quá nhỏ, đưa bé ra ngoài bọn ta không yên tâm."

Nhìn Ngô Thúc chân thành mời hết lần này đến lần khác, Tiêu Thái cũng không từ chối thẳng thừng: "Đợi Nhu Nhu lớn hơn chút đi."

Ngô thúc bất đắc dĩ: "Được rồi, đợi các ngươi nghĩ kĩ lại, chúng ta sẽ cử người đến đón."

Mọi sự việc đã nói rõ ràng, Ngô Thúc phải cáo từ.

Đã là người một nhà, đạo đãi khách cần phải có.

Phó Nguyệt cười, giữ ông lại: "Hai ngày trước đi lại vội vàng, không bằng Ngô Thúc ở lại dùng cơm tối với chúng ta rồi hẵng đi."

Ngô thúc cũng cười từ chối, ông còn phải trở về báo chuyện hôm nay cho lão gia.

Phó Nguyệt nhiệt tình giữ khách lần nữa, Ngô thúc ôn hoà nói: "Ta còn ở lại Thạch Châu thành thêm vài ngày nữa, đợi qua thanh minh mới quay về kinh."

Ngô thúc muốn thay lão gia Diệp Trạch tế bái cô thái thái trước.

Như vậy, Phó Nguyệt gật đầu, cùng Tiêu Thái tiễn ông đi ra.

Đợi ba người mở cửa ra khỏi phòng, Diệp An ngồi trên chiếc ghế nhỏ dưới tàng cây ở sân uống từng ngụm từng ngụm thưởng thức điểm tâm Thạch Dương mang tới.

Khi Thạch Dương mang điểm tâm cho cậu ta, đây là món bán ở cửa hàng của bọn họ, mời cậu ta nếm thử.

Diệp An là gã sai vặt do một tay quản gia Ngô thúc nhặt về, cũng đã thấy qua cuộc sống của lão gia.

Điểm tâm? Cậu ta đã ăn rất nhiều rồi.

Đối với điểm tâm của Thạch Châu thành, Diệp An không hề hứng thú, nhưng hắn lại không thể bác bỏ mặt mũi của Thạch Dương, vì thể chọn một cái bánh bông lan mềm mềm bỏ vào miệng.

Điểm tâm vừa mới vào miệng, Diệp An liền cảm thấy mặt mình đau rát. Cho dù ở kinh thành, cậu ta cũng chưa từng nếm qua món điểm tâm ngon tuyệt như vậy.

Mặn ngọt mềm mịn, tan trong miệng, cũng không cần nhai thức ăn nhiều lần liền hoà tan trong miệng, chỉ để lại một khoang miệng đầy hương vị.

Quá ngon rồi! Ăn hai ba miếng xong, Diệp An thấy vô cùng hứng thú với mấy loại điểm tâm còn lại.

May mà lúc nãy cậu ta kiêng dè thân phận của Tiêu Thái, chưa hề làm càn, mắt cao hơn đầu.

Diệp An tay năm tay mười, miệng đầy ắp điểm tâm.

Thạch Dương tặc lưỡi, vội vàng kêu cậu ta uống một hớp trà.

Đừng để bị nghẹn.

Khi Ngô thúc đi ra, nhìn thấy chính là bộ dạng thảm hại như quỷ đói đầu thai của Diệp An.

Ngô thúc xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nói với Tiêu Thái: "Đứa nhỏ này có lẽ đói rồi..."

"Diệp An!"

Diệp An cả kinh, sặc rồi!

"Khụ khụ khụ..."

Đã bảo ăn chậm chút, sặc rồi kìa! Thạch Dương vội vàng bưng chén nước đút cho cậu ta, lại vỗ lưng thuận khí.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất