Chương 29: Nữ minh tinh đỉnh lưu (29)
Sáng sớm hôm sau, khi bình minh đến, Yến Thanh bị Khuyết Chu đánh thức.
Cậu mở mắt ra, trong mắt còn có chút mông lung, sau đó mới phản ứng lại, chính mình tối hôm qua cũng ngủ, nhưng mình ngủ lúc nào cậu đã hoàn toàn quên mất.
Cách đó không xa mây cuồn cuộn, tối hôm qua rõ ràng có thể nhìn thấy thành thị dưới chân núi, nhưng bây giờ toàn bộ đều bị tầng mây ngăn trở.
Mặt trời mọc lên từ phía bên kia của đám mây, những đám mây màu xám chuyển sang màu vàng trong giây lát.
Cậu chưa bao giờ ngắm bình minh.
Mà bây giờ cậu vì Khuyết Chủ mới có thể thấy được bình minh.
***
Ngắm bình minh xong, hai người liền xuống núi, lúc xuống núi mới hơn năm giờ, lúc này cơ bản không có ai lên núi, hoặc là mọi người đều ở trên núi ngắm mặt trời mọc, may mà không đựng phải người nào nhận ra bọn họ.
Yến Thanh kiên trì muốn đưa Khuyết Chu về, hai người gọi một chiếc xe.
Chỉ là soái ca âu phục giày da cùng mỹ nhân mặc lễ phục màu đỏ, hơn năm giờ từ trên núi xuống đón xe.
Tài xế kia nhìn hai người vài lần, trong mắt mang theo chút nghi hoặc, còn mang theo chút sợ hãi hoảng sợ.
Thẳng đến khi Yến Thanh lấy điện thoại di động ra quét mã vạch hai chiều thanh toán tiền, tài xế mới thở phào nhẹ nhõm.
Phỏng chừng vừa rồi đang hoài nghi hai người này có phải là quỷ quái gì đó từ trên núi xuống hay không.
Điện thoại di động của Yến Thanh vừa trả tiền xong vang lên tiếng nhắc nhở, bên trên thông báo có mấy chục cuộc gọi nhỡ.
"Cậu không gọi lại à?" Khuyết Chu hỏi.
Yến Thanh lắc đầu, cười có chút ngốc: "Không cần, đợi lát nữa chị sẽ biết vì sao nhiều người gọi điện thoại cho em như vậy, vì sao tối hôm qua em không nghe điện thoại."
Thật ra thì không cần đợi.
Hạt vừng nhỏ lập tức giơ tay. A, không đúng, là giơ đuôi lên cướp câu trả lời: "Tỷ tỷ, đêm qua cậu ấy rất có tâm cơ chụp một tấm ảnh, sau đó đăng lên weibo bày tỏ, cậu ấy chụp váy đỏ của chị vào, cư dân mạng đều là hỏa nhãn kim tinh, rất nhanh liền phân tích ra đêm nay chỉ có chị mặc váy này, còn cùng Yến Thanh tham gia một bữa tiệc."
Quả thật là quá tâm cơ!
Mãi cho đến khi Khuyết Chu vào tiểu khu, không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa, nhưng Yến Thanh vẫn đứng ở ven đường.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, vẻ mặt của cậu trong nháy mắt lạnh đi một chút.
ID người gọi là người đại diện.
Cậu nhận điện thoại: "Alo?"
"Yến Thanh à, cái weibo tối hôm qua cậu đăng là có chuyện gì vậy? Có phải tối hôm qua cậu uống rượu không? Toàn bộ quan hệ xã hội của chúng tôi đều đang chờ cậu..."
"Không, tôi không uống rượu, là tôi đã đăng đấy, anh nhắc tôi mới nhớ, tôi còn chưa lên hot search bao giờ!"
Người đại diện: "... ?"
Yến Thanh không cho người đại diện cơ hội tiếp tục nói chuyện, điện thoại di động sắp hết pin, trước khi điện thoại hết pin, cậu phải nhanh chóng xem bài post trên weibo kia.
***
#Yến Thanh thổ lộ#
#Yến Thanh thích ai?#
#Yến Thanh yêu sớm#
Ba từ này treo trước ba từ tìm kiếm nóng.
Fan của Yến Thanh đã điên rồi.
Không chỉ có fan của Yến Thanh, còn có rất nhiều người qua đường, đối với người được yêu thích này là ai, quả thực là tò mò không thể tò mò hơn.
[Tôi sập phòng, tôi hứng thú, tôi mới thích Yến Thanh ba tháng đã sập phòng, tôi muốn chết. ]
[Thích không đến mức sập phòng đi, nếu cậu ấy nói thích người khác, không có nghĩa là người khác đã đồng ý, bằng không Yến Thanh cũng không dũng cảm như vậy, yêu đương liền nói thẳng là mình yêu đương rồi!]
[Yến Thanh cũng không phải đi lưu lượng lộ tuyến, cậu ấy vẫn luôn nghiêm túc sáng tác ca khúc của mình, cũng không phải làm tống nghệ, cũng không tiếp quảng cáo, cũng chỉ là sáng tác nhạc, thích người không phải rất bình thường sao???]
[Cười muốn chết, yêu sớm cái từ này là ai nghĩ ra a, Yến Thanh mười chín tuổi chứ không phải chín tuổi, qua một tháng nữa đã hai mươi tuổi, hai mươi tuổi thích người khác chính là yêu sớm?]
[Yến Thanh là tiểu thiếu gia của Yến gia, tối hôm qua Yến gia tổ chức một bữa tiệc từ thiện ở thành phố A, rất nhiều người trong xã hội thượng lưu đều tham gia, mà tấm ảnh Yến Thanh phát này, thoạt nhìn giống như lọt vào trong sương mù, chỉ có hai tay, nhưng nhìn kỹ góc trên bên trái của bàn tay đối diện, lộ ra một miếng vải nhỏ, ánh sáng không tốt nhưng có thể nhìn ra là màu đỏ rực của satin, đêm qua người mặc màu đỏ rực tham gia dạ tiệc chỉ có một, đó chính là tam tiểu thư Khuyết gia, cũng chính là minh tinh trong giới giải trí, Khuyết Chu. Đoạn thời gian trước không phải Khuyết Chu và Yến Thanh cùng nhau làm chung trong một đoạn làm phim sao? Lúc trước Yến Thanh còn nói muốn viết ca khúc mới, cũng đã quyết định Khuyết Chu làm nữ chính rồi. ]
[WOC, trên lầu làm sao biết, chẳng lẽ anh cũng ở trong giới thượng lưu?]
[Không tính là người trong giới thượng lưu, nhưng cũng là con ông cháu cha, tối hôm qua Khuyết Chu còn cùng Yến Thanh bốn tay đan xen. Nói sai tôi sẽ dập đầu, tôi còn quay video, tôi lập tức gửi lên ngay bây giờ. ]
Vì thế, video Khuyết Chu và Yến Thanh bốn tay đan xen truyền lên.
Mà Yến Thanh phát weibo cực kỳ ngắn gọn.
Trên hình cậu chỉ chụp tay của mình và Khuyết Chu, bài post là: Tôi thích người này.
Công ty quản lý của Yến Thanh sắp làm nổ tung điện thoại di động của Yến Thanh.
Nhưng sau lưng Yến Thanh là Yến Nhược, là toàn bộ Yến gia, hơn nữa chính cậu tự thu âm tự sáng tác ca khúc của mình, trên cơ bản công ty không giúp được gì, bọn họ cũng không dám ép buộc nhiều.
Khuyết Chu bên kia cũng sắp bị điện thoại gọi nổ tung rồi.
Chị Giang liên tiếp gọi mấy chục cuộc điện thoại, còn có trợ lý.
Nhưng bây giờ cô cũng không có tinh lực quản.
Bởi vì vừa mới về nhà, cô liền nhìn thấy cha và anh trai ngồi trên sô pha, khí thế hung hăng.
Nghe thấy động tĩnh, hai ba con cùng nhau quay đầu như đã hẹn trước.
Ba Khuyết: "Haha, còn biết trở về sao?"
Khuyết Phú: "Phong cảnh trên núi nhất định rất đẹp?"
Khuyết Chu thật sự muốn cười, cô bao nhiêu tuổi, hai mươi sáu, trong nháy mắt này cô còn tưởng rằng mình mới mười sáu tuổi.
Cô gật đầu, xoay người vào nhà vệ sinh rửa tay: "Phong cảnh trên núi không tệ, mặt trời mọc rất đẹp, buổi tối cũng rất mát mẻ, khi nào thì ba mang theo mẹ và anh cả cùng đi leo núi, vận động nhiều thân thể mới khỏe mạnh, ba xem cái bụng kia của ba đi, hôm qua lúc mặc áo sơ mi đều thấy chật đấy."
Vẻ mặt ba già mập mạp không hay vận động ôm đầu đau khổ, thê thảm sầu không thể tả mở miệng: "Con gái lớn rồi, biết ghét bỏ ba rồi!"
Khuyết Phú cảm thấy may mắn khi không bị em gái ghét bỏ nên không mở miệng, ai ngờ Khuyết Chu lại nói: "Anh cả cũng có thể đi xem một chút, ba không cần đặt hết tinh lực ở trên người con, hay là ba hỏi anh cả xem trong lòng có đối tượng không? Năm nay đã ba mươi rồi, trong phòng khám chẳng lẽ không quen được ai sao?"
Anh cả ba mươi ba tuổi còn độc thân: "... Em gái lớn rồi, ghét bỏ anh rồi."
Lão ba lắc lắc đầu, gọi Khuyết Chu chuẩn bị đi tắm lại: "Con tới đây ngồi xuống cho ba."
"Ồ." Khuyết Chu ngoan ngoãn đi qua.
"Con nói cho ba biết, sáng nay anh trai con nói, tiểu tử Yến gia kia đăng weibo nói thích một người, người đó có phải là con không?"
"Vâng, là em, ảnh chụp tối hôm qua, tối hôm qua cậu ấy đã thổ lộ, chúng con chỉ nắm tay chứ chưa hôn môi, mà con cũng chưa đồng ý."
Khuyết Chu nhanh như chớp nói xong.
Biểu cảm của lão ba lại không vô cùng đau đớn như ở trong tưởng tượng, ngược lại khóe miệng hơi nhếch lên, có chút kiêu ngạo.
"Con gái tôi chính là ưu tú như vậy, đến đứa trẻ mới hơn mười bảy tuổi cũng có thể bị con mê hoặc." Ông ấy quay đầu lại nhìn Khuyết Phú, trong nháy mặt suy sụp: "Con là người vô dụng, còn không bằng đứa trẻ hơn mười bảy tuổi!"
Khuyết Phú: "... ?" Vì sao người bị thương luôn là mình?