Trì Am bị hành động của anh làm cho sửng sốt.
Rõ ràng trước sáng hôm nay, hành vi cử chỉ của người này còn cực kỳ kiềm chế, dùng dáng vẻ dịu dàng ngụy trang bản thân, che giấu toàn bộ dục niệm đen tối cùng điên cuồng bên dưới gương mặt bình tĩnh dịu dàng. Sự kiềm chế dịu dàng này cực kỳ hấp dẫn người, cũng khiến cô muốn ngừng mà không được.
Nhưng bây giờ là thế nào?
Chờ đến khi phát hiện chuyện đã không thể vãn hồi, trong lúc nhất thời không biết là nên từ chối dứt khoát hay là chiều theo anh làm đến cùng.
Mà họ đã trải qua bao nhiêu thế giới, chuyện gì nên làm đã làm hết rồi, Trì Am cũng không “già mồm cãi láo” trong chuyện này. Nhưng thế giới này khác những thế giới trước kia, thậm chí ngay từ ban đầu cô đã cảm nhận được sức hấp dẫn cực kỳ đáng sợ trên người anh đối với mình, thậm chí sẽ khiến cô trở nên không còn giống với chính mình nữa.
Sức hấp dẫn đáng sợ này chính là sự hấp dẫn đến từ mã gen giữa nam và nữ.
Không chỉ mã gen trên người phái nữ có thể thu hút đàn ông, khiến họ phóng thích dục vọng, mà mã gen trên người đàn ông cũng đang thu hút phụ nữ.
Đây là sự hấp dẫn đặc thù giữa hai giới tính của thế giới này. Ở trong thế giới này, không ai có thể thoát được.
Nhưng ngoại trừ sức hấp dẫn, còn có một thứ khiển bản năng của cô sợ hãi.
Môi của anh ra sức di chuyển chung quanh động mạch cổ của cô. Trong chớp mắt, Trì Am gần như cho rằng răng nanh của anh sẽ cắn vỡ mạch máu của cô. Nỗi sợ hãi như nghẹt thở này khiến cô không nhịn được, cuối cùng bắt đầu giãy dụa.
Anh dễ dàng giam cầm cô trong lòng mình, vừa hôn cô vừa khàn khàn nói: “Am Am, Am Am của anh, đừng từ chối anh...”
Giọng nói ấy mang theo mấy phần van xin, còn có mấy phần bá đạo, khiến người ta không nhịn được mà mềm lòng chấp nhận anh.
Một tay Am Am nhéo cánh tay anh, tiếc rằng chất vải thô ráp cùng với cơ bắp săn chắc kia đều khiến sức lực của cô trở nên nhỏ đến mức không thể cảm nhận được, cứ như sức lực của một cô mèo con, không thể khiến anh cảm thấy một chút khác thường.
“Tư Ngang...” Cô phát ra thanh âm yếu ớt.
Người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô, dường như không muốn nghe thấy câu nói từ chối từ trong miệng cô.
Trì Am ra sức xoay đầu đi, hai tay ôm sau cổ của anh, chạm đến chỗ sau gáy, cố gắng nói: “Tư Ngang, có người gõ cửa...”
Động tác của người đàn ông dừng lại, hung ác để lại một dấu hôn rực rỡ bên cổ của cô rồi mới buông lỏng giam cầm đối với cô.
Lúc hai chân của Trì Am chạm đất, cô suýt nữa ngã xuống, được anh nhanh tay đỡ lấy.
Cảm giác này cứ như đã làm suốt ba ngày ba đêm, hai chân mềm nhũn tới mức không thể đứng thẳng được. Sắc mặt Trì Am đen sì, quả thực không thể tin nổi sự lạ lùng của thế giới này.
Chỉ mới đụng chạm chút xíu thôi mà cứ như rút cạn sức lực của cô, thật không dám tưởng tượng nếu làm đến cuối cùng sẽ biến thành thế nào.
Trì Am hơi bực bội, lại một lần nữa cảm nhận được ác ý dày đặc đến từ thế giới này.
Khi anh vừa đỡ lấy cô thì cửa phòng bị người khác sốt ruột đẩy ra.
Khi cửa phòng vừa đẩy ra, mã gen vốn bị nhốt trong phòng lập tức lan tỏa ra bên ngoài, mấy người đàn ông đứng ngoài cửa tức khắc cứng đơ, đôi mắt hơi đỏ lên, nhìn về phía căn phòng bằng ánh mắt vừa áp lực vừa kiềm chế.
Trì Am bị họ nhìn đến mức trong lòng run sợ, suýt nữa không nhịn được mà cầm kiếm đâm cho mỗi người một nhát.
Có lẽ là ánh mắt đề phòng của cô khiển mấy người đàn ông đứng ngoài cửa nghẹn lòng, cũng có lẽ là tư thế của hai người lúc này trong phòng khiến họ càng khó chịu, mấy người đàn ông nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, dời tầm mắt áp lực từ trên người Trì Am chuyển sang người đàn ông vẫn ăn mặc quân trang phẳng phiu.
Sau khi ánh mắt của họ dời đi, cuối cùng Trì Am cũng cảm thấy an toàn.
“Xin lỗi đã quấy rầy.” Lục Hành nói bằng giọng điệu khiến người ta không cảm thấy là đang xin lỗi: “Cô Trì, lúc nãy quên trả thiết bị ức chế cho CÔ.”
Trì Am nhìn cái vòng xích chó cực kỳ quen mắt trong tay anh ta... À không, là vòng cổ, da mặt cứng đờ lại.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu tại sao lúc nãy vừa vào cửa, Tư Ngang trước kia còn sẽ ngụy trang bản thân bằng dáng vẻ dịu dàng lại xúc động đề trên người mình làm trò ấy ấy. Nếu không phải đám đàn ông này gõ cửa thì e rằng cuối cùng cô sẽ không cần bước ra khỏi cánh cửa này nữa, bữa tiệc đêm nay cũng không cần tham dự.
Bỗng chốc, Trì Am có nhận thức sâu sắc về sức hấp dẫn của phái nữ đối với đàn ông ở thế giới này.
Quả nhiên thiết bị ức chế thật sự rất cần thiết.
Tự Ngang vươn tay tiếp nhận chiếc vòng cổ, liếc nhìn họ một cái, sau đó đeo lên cổ cho Trì Am.
Khi thiết bị ức chế vừa được cài lên, mã gen lan tỏa mọi ngõ ngách trong không khí chậm rãi phai nhòa, vẻ mặt của những người đàn ông ở đây cũng khôi phục sự bình tĩnh, không tiếp tục nhìn cô bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô nữa.
Sau khi đeo vòng ức chế cho cô, Tư Ngang thờ ơ vén những lọn tóc dính trên cổ, nhìn về phía Đoan Mộc Thư hỏi: “Các hạ có chuyện gì à?”
Tầm mắt của Đoan Mộc Thư dừng trên cổ Trì Am, khi thấy một dấu hôn rõ rệt trên cổ cô, ánh mắt anh ta tối sầm.
Anh ta thu hồi tầm mắt từ trên người Trì Am, không hề có chút áy náy vì quấy rầy chuyện tốt của người khác, mỉm cười nói: “Đúng là có chuyện. Về vụ tập kích hôm nay, quan chỉ huy của chúng tôi có phát hiện, mời anh qua đó một chuyển.”
Tư Ngang khẽ cau mày, nhìn lướt qua đám đàn ông này.
Mấy người đàn ông ngoài cửa nhìn anh với vẻ chính trực, không hề bận tâm bị đối phương phát hiện mình có ý đồ khác.
Tư Ngang ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết, sau đó vươn tay đóng cửa cái rầm, chặn tầm mắt của mấy người đàn ông không mời mà đến. -
- Làm xong hết thảy, Tư Ngang quay lại nhìn Trì Am.
Ánh mắt của anh vẫn tối tăm như vực thẳm, nguy hiểm như nuốt chửng người khác, khiến Trì Am không nhịn được mà lui về sau hai bước.
Một lúc lâu sau, anh nói với cô bằng giọng điệu khắc chế: “Am Am, anh ra ngoài một chuyến, đến khi trời tối một chút anh sẽ đón em đi tham dự bữa tiệc đêm nay.”
Trì Am đáp lại một tiếng, vẫn đứng đó nhìn anh.
Anh tiến lên một bước, thấy cô không có phản ứng gì, lại tiến thêm một bước, một lần nữa ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng thở hắt ra.
Anh không thể chấp nhận được cảnh cô nhìn mình bằng ánh mắt sợ hãi, cho nên kể từ khi gặp được cô, anh đã kìm nén tính cách và sự điên cuồng của mình, dùng dáng vẻ dịu dàng để ngụy trang bản thân, mãi tới khi cô cam tâm tình nguyện ở lại bên anh.
Trong sâu xa, có một giọng nói nói với anh rằng người con gái này hẳn là thuộc về anh, chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.
Cho dù toàn thế giới đều cho rằng phụ nữ là tài sản chung của con người, pháp luật quy định họ cần phải có bốn người bạn đời trở lên, nhưng anh lại cảm thấy trong cuộc đời mình sẽ có một người con gái chỉ thuộc về một mình mình, cô ấy sẽ tự động đến bên cạnh anh, anh sẽ không chia sẻ với bất cứ kẻ nào.
Nếu có kẻ dám cả gan ao ước cô, anh sẽ không nhịn được giết chết đối phương.
Hắc ám điên cuồng dâng lên trong ngực, nhưng vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh dịu dàng, cúi đầu nhẹ nhàng cọ xát với gương mặt mềm mại của cô, nở nụ cười ôn hòa với cô.
Khi thấy vẻ mặt yêu thích của cô, nụ cười trên mặt anh càng sâu sắc hơn, hôn lên gò má cô rồi mới rời đi.
Sau khi anh rời đi, Trì Am không nhịn được mà vỗ lên gò má hồng hào, làm cho cảm xúc vẫn luôn trào dâng trong lồng ngực của mình bình ổn trở lại.
Đển khi sắc trời đã hoàn toàn tối om, đúng như lời mình đã nói, Tư Ngang đến đón cô đi dự yến tiệc.
Cánh tay anh cong lên để cô ôm, phối hợp với bước chân của cô, dẫn cô ra ngoài.
Nơi tổ chức bữa tiệc rất rộng rãi, trang trí thành phòng khiêu vũ. Những người đến tham dự bữa tiệc ở đây hôm nay đều là một đám đàn ông mặc quân trang, không thấy một người phụ nữ nào, chỉ có thể nhìn thấy người chuyển giới, đa số là hầu gái mặc quần áo người hầu đi lại trong bữa tiệc.