Lục Hành khoa trương và một tiếng, giơ ngón tay cái với cô: “Cô lợi hại thật nha, tôi có thể hỏi làm thế nào mà cô tìm thấy tổ kiến cát không? Chúng rõ ràng đã giấu rất bí mật mà.”
Trì Am cười nói: “Tuyệt kỹ không truyền ra ngoài.” Sau đó quay đầu lại nói với Tư Ngang: “Sắp tới sẽ rất vất vả đấy, anh phải bồi bổ thân thể.”
Đám đàn ông xung quanh nghe vậy đều đều ghen tị muốn chết, đồng thời lại cảm thấy hơi kỳ quái.
Tư Ngang hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của họ, bình tĩnh nhận lòng tốt của cô.
Buổi tối khi trở lại doanh trại, quan chỉ huy ăn đồ bổ quá mức liền trút tinh lực dư thừa lên người cô, người nào đó cảm nhận được cái gì gọi là tự làm tự chịu, nhưng chỉ cần có tìm được thứ tốt thì lại không nhịn được mà muốn kín đáo đưa cho anh.
“Cô không thể cứu nổi nữa rồi!” Lục Hành nói với vẻ mặt ghét bỏ: “Làm sao có thể có người phụ nữ như cô chứ? Cô không thấy chúng tôi cần bồi bổ hơn quan chỉ huy sao?”
Trì Am nhìn anh ta, đánh giá từ trên xuống dưới rồi hừ một tiếng: "Thì sao? Anh đâu phải là người đàn ông của tôi.”
Lục Hành: "...".
Cô giỏi, lý do này thật sự khiến người ta không còn lời nào để nói nữa.
Gần đến ngày lễ thánh sinh, càng ngày càng có nhiều người Romasen đến đây. Mỗi ngày Trì Am giải phẫu người Romasen cũng càng ngày càng nhiều.
Vài ngày sau khi giải phẫu, Trì Am cũng không ra ngoài cùng họ mà rúc trong một căn lều dựng tạm ở doanh trại khu năm, bắt đầu bào chế thuốc.
Cô sẽ bào chế một loại thuốc đặc biệt nhằm vào người Romasen, để khi người Romasen hít phải mùi thuốc cả người sẽ yếu ớt, gọi nó là thuốc suy nhược đi.
Mục đích ban đầu của việc nghiên cứu chế tạo thuốc là Trì Am muốn giải quyết vấn đề về số lượng nam nữ trên thế giới này, nhưng sau đó khi cô biết được rằng con người không sinh sản tự nhiên mà là do khu sinh sản, từ khi trạng thái tu luyện của cô đụng chạm đến pháp tắc thiên đạo của thế giới này, cô nhận ra rằng thiên đạo có giới hạn, sẽ không cho phép cô dễ dàng phá vỡ sự cân bằng của nó, vì vậy cô đành từ bỏ ý định này.
Còn việc nghiên cứu sau đó chỉ là do cô cảm thấy hứng thú thôi.
Liên quan tới sự hấp dẫn giữa mã gen của người nam và người nữ, Trì Am đã nghiên cứu được một chút nhờ sự hợp tác của Tư Ngang, nhưng đáng tiếc là cô phải tạm dừng nghiên cứu này và niêm phong toàn bộ dữ liệu nghiên cứu.
Còn lại thì đành phải lấy người Romasen để nghiên cứu, bây giờ lại đúng lúc gặp chuyện này.
Không khí trong doanh trại ngày càng căng thẳng, ngày càng có nhiều binh lính đi tuần xung quanh.
Sau khi tổng thống đến, mỗi ngày Tư Ngang đều mở hội nghị quân sự thảo luận về việc triển khai quân đội và kế hoạch tác chiến với người của các khu khác, nên anh không có thời gian.
Sau khi Tư Ngang trở về doanh trại của khu năm từ phòng hội nghị trung tâm liền đi đến một trong những căn lều dựng tạm để tìm Trì Am.
Sau khi Trì Am đổ đầy lọ thuốc vừa quay lại đã nhìn thấy anh, vui vẻ nói: "Tư Ngang, em nghiên cứu ra thuốc suy nhược rồi.”
Tự Ngang nhìn một hàng chai thuốc trong hộp bảo quản, mỉm cười nói với cô: “Am Am giỏi quá.” Sau đó anh ôm mặt cô rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.
Trì Am bị anh làm cho hơi ngượng, cô biết mình làm được đến trình độ này không phải vì cô là thiên tài mà là do cô đã tích lũy được trong suốt mấy thế giới. Những kỹ năng cô học được trong các thế giới kia đã trở thành vốn liếng của cô, giống như những thế giới mà cô đi qua là để cô trải nghiệm, khiến cô thay da đổi thịt, dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Vì vậy cũng không có gì để kiêu ngạo.
Có loại thuốc do Trì Am chế tạo ra, Tư Ngang liền bảo người đưa chúng đến chỗ tổng thống, có giải thích rõ ràng, với tầm nhìn của tổng thống thì sẽ hiểu cách sử dụng chúng thế nào.
Trong các cuộc chiến trước đây không phải là không có người nghĩ đến việc sử dụng các phương pháp bổ sung này, nhưng các nhà nghiên cứu con người hầu hết đều không thích đến gần người Romasen, chưa nói đến việc mổ xẻ nghiên cứu họ như Trì Am, điều này khiến họ cảm thấy là một hành vi rất biến thái.
Sau khi giao chuyện này cho tổng thống xong, Tư Ngang liền kéo Trì Am đã làm ổ trong căn lều nghiên cứu mấy ngày mấy ngày về phòng, tắm rửa thơm tho cho cô rồi ăn sạch.
Mặc dù trên cổ cô vẫn đeo một chiếc vòng ức chế, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của anh dành cho cô.
Mã gen được sử dụng để tăng hứng thú tình dục giữa nam và nữ. Tình cảm của anh dành cho cô ấy không liên quan gì đến mã gen, anh chỉ cảm thấy từ sâu thẳm trái tim mình rằng người phụ nữ này thuộc về anh.
Vào ngày lễ thánh sinh, Trì Am thức dậy từ sớm cùng Tự Ngang, sau đó khi bình minh ló dạng thì nhìn cái tổ ong khổng lồ trên bầu trời đang hạ xuống từ giữa không trung như một vầng trăng màu trắng, khi nó xuống đến mặt đất, toàn bộ mặt đất đều rung chuyến.
Khi nó hoàn toàn hạ xuống mặt đất trong thực sự rất lớn, con người đứng trước nó chỉ có thể nhìn lên.
Ở khu sinh sản hình tổ ong màu trắng xám này. có hàng chục lối đi dẫn vào trong.
Tổng thống đã đưa một nhóm binh lính tinh nhuệ vào khu sinh sản, bắt đầu cuộc chiến để bảo vệ khu sinh sản.
Sau khi nó hạ xuống, mặt trời đã mọc trên vùng đất hoang vu, ánh nắng chói chang xuyên qua những đám mây chiếu sáng vạn vật.
Trì Am đi theo người của khu năm vào khu sinh sản, canh giữ một lối đi, chờ đợi sự xuất hiện của người Romasen.
Nơi bọn họ đứng là lớp ngoài của khu sinh sản, không phải lớp trong, đứng ở lớp ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong, Trì Am muốn tìm hiểu xem khu sinh sản của con người trông như thế nào, nhưng ngẫm lại tình huống hiện tại thì cũng không nói ra nữa.
Nhưng khi nhìn thấy thứ có hình dạng giống như tổ ong này, cô vẫn tự hỏi không biết trong khu sinh sản có một người mẹ chung của nhân loại đẻ trứng ở đây và sau khi trứng nở ra thì trở thành con người không?
Khi Trì Am còn đang suy nghĩ mơ màng thì trong khoảng không bên ngoài đã vang lên tiếng súng.
Trì Am liếc nhìn qua liền bị mảng màu xanh bóng loáng kia làm chói mắt.
Đám người Romasen xuất hiện từ phía chân trời đều có màu xanh, trông như đại dương mênh mông biển rộng, lớp người dày đặc ở đằng xa đang đi về phía này, người ta vừa nhìn đến đã có cảm giác khủng bố vì quá đông đúc.
"Trời ạ, có phải bọn họ điều động tất cả người Romasen cùng một lúc không vậy?”
“Không đâu.” Lục Hành vừa chĩa súng về phía những người Romasen ở bên ngoài vừa thoải mái đáp lời: “Những người Romasen ở đây chỉ chưa đến một phần trăm dân số của họ thôi, số lượng sinh sản mỗi năm của họ rất kinh khủng. Từ khi một người Romasen sinh ra đến khi trưởng thành chỉ mất hai năm thôi.”
Trì Am cảm thấy da đầu tê rần, nếu như vậy thì những người Romasen này có năng lực sinh sản mạnh đến thế nào chứ? So sánh như vậy thì nhân loại và Vũ tộc đúng là quá ít.
Chẳng trách người Romasen lại đưa đến hàng triệu người đến để phá hủy nơi này vào mỗi dịp lễ thánh sinh. Khả năng sinh sản của họ quá mạnh, mà tài nguyên trong lãnh thổ lại không đủ cho họ tồn tại, vì vậy họ phải chiếm cứ vùng đất đai màu mỡ bị loài người chiếm đóng, muốn chiếm lấy tài nguyên của con người để sinh tồn.
Nếu phá hủy của khu sinh sản loài người, làm cho nhân loại diệt vong thì lãnh thổ của loài người sẽ trở thành nơi sinh sống của người Romasen, có thể làm giảm bớt khủng hoảng do khả năng sinh sản quá mạnh mẽ của người Romasen.
Cuộc tấn công của người Romasen không gây ra quá nhiều khủng hoảng cho nhân loại. Sau khi Tổng thống ra lệnh đổ một chai thuốc suy nhược, những người Romasen liền ngã xuống đất như những con cừu non bị giết thịt, những người lính cầm lưỡi lê trên tay bước tới “gặt” sinh mạng của họ hết sức dễ dàng.