Vẻ mặt Elena càng khinh thường, chậm rãi nói: “Chính cô tự nhào tới, liên quan gì tới tôi?”
“Thế cũng là do bà không bưng café cho đàng hoàng, nên mới làm bẩn váy của tôi, bà dám phủ nhân ly café đó không phải là của bà không?” Miriar hỏi lại.
Elena lạnh lùng gật đầu: “Café là của tôi, nhưng chính cô bất cẩn đụng trúng.”
“Cho nên bà phải nói xin lỗi.”
“Tôi sẽ không nói xin lỗi!”
Nghe đến đây, Trì Am đã biết sơ sơ về đầu đuôi câu chuyện, đồng thời cũng phát hiện thái độ của Elena rất bất thường.
“Mẹ!” Trì Am đi tới, kêu một tiếng.
Elena quay sang, thấy là Trì Am, vẻ mặt lạnh lùng dịu đi rất nhiều.
Trì Am đi đến bên cạnh Elena, nhìn về phía mấy tiểu thư quý tộc trong khu nghỉ ngơi.
Dung mạo của cô vốn xinh đẹp, lúc này ăn mặc như thiếu gia quý tộc tăng thêm phần khí khái, khiến dung nhan xinh đẹp biến thành vẻ đẹp tuấn mỹ của người thiếu niên, chẳng qua vóc người mảnh khảnh một chút, nhưng khí chất trong sáng xinh đẹp thuộc về người thiếu niên ngược lại càng xuất chúng hơn.
Người xinh đẹp sẽ luôn được khoan dung nhiều hơn. Thấy cô, sắc mặt của đám tiểu thư quý tộc kia cũng dịu hơn nhiều.
Cảm nhận được tâm trạng của Elena không bình tĩnh, Trì Am vươn tay ôm bà, mỉm cười nhìn các tiểu thư quý tộc: “Chào buổi trưa, thưa các quý cố đáng kính! Vị này là mẹ tôi, không biết có chỗ nào đắc tội các cô?”
Thấy cô nho nhã lễ phép, lời nói cử chỉ đều rất có phong thái, Miriar lập tức cho rằng đây là một thiếu niên quý tộc, vẻ bất mãn vơi bớt rất nhiều, đáp: “Chào buổi trưa, thưa quý ngài đáng kính! Quý bà này, mẫu thân của anh lúc này đã hất café lên váy của tôi, nể tình...”
Cô ta vốn định nói nể tình cách ăn mặc giản dị của Elena, chắc cũng chẳng có tiền bạc gì nên không cần bà ấy đền tiền, song khi thấy quần áo của Trì Am, là phục sức của thiếu gia quý tộc mới tinh, hơn nữa còn là trang phục nam quý tộc mẫu mới nhất của đảo Sikaran, không nhịn được mà bắt đầu nghi ngờ.
Làm gì có phu nhân quý tộc nào ăn mặc ki bo thế này, mà con trai lại ăn mặc đẹp đẽ như vậy?
“Tôi không cần quý bà này đền tiền, chỉ mong bà ấy nói xin lỗi tôi thôi.” Cuối cùng Miriar nói.
Nghe xong, Trì Am ừm một tiếng, cúi đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Elena, nói: “Đã vậy thì chúng ta đền tiền đi.” Nói rồi, cô lấy túi tiền đeo bên hông, tiện tay ném qua.
Miriar vô thức nhận lấy, khi phát hiện mình vừa làm gì, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi tái xanh. Điều càng khiến sắc mặt cô ta khó coi hơn là thiếu niên xinh đẹp kia lại nói bằng giọng điệu bất cần đời: “Số tiền này hẳn là có thể đến bù bộ váy cho quý cô, phần còn dư lại thì khỏi cần thôi, chúng tôi cũng không cần.”
Cứ như thể đang xua đuổi một tên ăn mày xin cơm. Miriar lớn đến chừng này, chưa bao giờ bị sỉ nhục đến thế.
Khi Miriar tỉnh táo lại thì thiếu niên kia đã dẫn mẹ mình rời đi, đám tiểu thư quý tộc chung quanh đều nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ, càng không phải nói tới đám bình dân vây chung quanh xem trò hay, ánh mắt càng khiến cô ta không thể chịu nổi.
“Nhìn gì mà nhìn?” Cô ta nổi giận ném túi tiền về phía họ.
Đám bình dân cũng không dám nhặt túi tiền. Nghe thanh âm đập trên mặt đất, chắc hẳn trong túi chứa rất nhiều tiền, nhưng thấy vẻ giận dữ của tiểu thư quý tộc kia, họ nào dám ở lại, thoáng chốc đã tứ tán.
Miriar xanh mặt, đột nhiên nổi giận quát lên: “Chúng ta đi thôi!”
Chưa từng có kẻ nào dám làm mình nhục nhã như thế. Miriar nổi giận đùng đùng, trực tiếp dẫn theo một đám hộ vệ trùng trùng điệp điệp đuổi theo mẹ con Trì Am.
Trước khi rời đi, một hộ vệ nhặt túi tiền kia lên.
Mặc dù tiểu thư không cần thứ này, nhưng nó vẫn có tác dụng, sau này còn phải tìm kiếm, thu hồi trước cũng sẽ không sai.
Trì Am dẫn Elena rời khỏi bến tàu một đoạn đường thì mới từ tiếng thảo luận của người chung quanh biết vị tiểu thư quý tộc tên là Miriar kia chính là thiên kim của đảo chủ Jones - Miriar Jones.
Trì Am nhíu mày, cúi đầu nhìn Elena vẫn còn nhăn mặt, cảm thấy mặc dù bình thường Elena cũng bày ra phong độ quý tộc, nhưng sẽ không gàn hưởng tới mức đối chọi với một tiểu thư quý tộc giàu có.
“Mẹ, mẹ biết tiểu thư Jones vừa rồi hả?” Trì Am giả vờ tò mò hỏi.
Elena cười lạnh: “Mẹ nào có vinh hạnh quen biết tiểu thư của nhà Jones chứ, con đừng nghĩ lung tung.”
Vấn đề là thái độ của mẹ không thể không khiến con suy nghĩ lung tung!
Trì Am thầm nghĩ, thấy tâm trạng của Elena thật sự không vui, cô cũng thức thời không hỏi lại nữa, quyết định dẫn bà đến nhà hàng gần đó ăn cơm.
Ngồi vào nhà hàng, Elena mở thực đơn, đột nhiên nghĩ tới chuyện khác, hỏi: “Angel yêu, con xác định con còn có tiền trả không?”
Nghĩ tới lúc nãy con gái thẳng tay ném túi tiền về phía Miriar Jones, bà vừa hả dạ lại vừa thấy xót.
Không thể không nói hành động lúc nãy của Trì Am thực sự rất vả mặt, quý tộc lại coi trọng thể diện nhất. Lúc đó Elena thấy thế thì rất sướng, nhưng bây giờ lại khó chịu, bởi vì số tiền trong túi đó có thể mua hai cái váy trên người Miriar Jones. Mấy năm nay Elena vẫn sống nghèo khó nên rất coi trọng tiền bạc.
Trì Am ở một tiếng, vẻ mặt bị làm khó.
Elena không nhịn được cười, tâm trạng của thả lỏng hơn nhiều.
Cuối cùng khi bà định mặt dày mày dạn dẫn con gái rời khỏi nhà hàng này thì chợt thấy con gái vui vẻ vẫy tay về nơi xa.
“Trưởng quan Hill, trùng hợp quá, có muốn cùng nhau ăn bữa trưa không?” Trì Am cười tươi như hoa.
Elena sửng sốt, khi thấy vị đội trưởng trẻ tuổi thành đạt của đội tuần tra hải quân thứ bảy - Edward Hill thật sự đi về phía mình, Elena gần như không nhịn được mà muốn ngất xỉu.