Vừa bước vào, Edward Hill đã thấy hai mẹ con ngồi trên bàn gần cửa sổ nhà hàng.
Bước chân anh ta khựng lại, vốn định làm bộ như không có việc gì rời đi, nào ngờ thiếu nữ ăn mặc như thiếu gia quý tộc kia đột nhiên nở nụ cười xán lạn, vẫy tay với mình, hơn nữa trực tiếp gọi thẳng tên mời mình cùng ăn bữa trưa.
Edward Hill ma xui quỷ khiến đi tới.
Anh ta đi đến trước mặt hai mẹ con, lấy mũ tướng quân xuống, nho nhã lễ độ nói: “Chào buổi trưa, thưa quý bà kính mến.”
Elena không ngờ anh ta lại thật sự đến đây, nhất thời không kịp phản ứng.
Ngược lại là Trì Am cực kỳ tự nhiên mời anh ta cùng ngồi xuống, nói: “Trưởng quan Hill không ngại mời chúng tôi cùng dùng bữa trưa vui vẻ chứ?”
Lời này lọt vào tai người bên cạnh quả thực mặt dày tới mức khó tin, thậm chí nằm ngoài tu dưỡng của quý tộc, không có quý tộc nào lại dõng dạc kêu người khác mời mình ăn cơm. Đương nhiên quý tộc cũng không thiếu tiền ăn cơm, bình thường mời người khác cùng nhau dùng bữa đều sẽ ghi vào sổ của mình.
Mà Edward Hill thân là quý tộc, bao nhiêu người trước mặt anh ta sẽ tự động duy trì tu dưỡng cực kỳ tốt, cho dù mời anh ta cùng ăn bữa trưa cũng sẽ dùng từ uyển chuyển vòng vo, rất hiếm người nói trắng trợn như Trì Am, khiến người ta không thể từ chối.
Nếu không phải trong mắt người ngoài, Trì Am là một thiếu gia quý tộc thì sẽ có người nghi ngờ ý đồ của cô.
Phải biết rằng với thân phận của Edward Hill, không biết có bao nhiêu tiểu thư quý tộc muốn mời anh ta cùng ăn cơm chung, mong nhận được sự ưu đãi của anh ta.
Edward Hill chỉ sửng sốt chốc lát rồi nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Mãi tới khi bồi bàn bưng bữa trưa của họ lên bàn, Elena mới có phản ứng, không nhịn được mà bắt đầu quan sát thanh niên đối diện, sau đó quỷ dị phát hiện anh ta lại trò chuyện vui vẻ với con gái mình. Mặc dù có một số chuyện bà nghe không hiểu gì, nhưng có thể thấy được sự ăn ý giữa họ.
Đối với Edward Hill, Elena đương nhiên cũng nghe nhiều mà biết. Thật sự là người này quá nổi tiếng trên đảo Whale và những hòn đảo lần cận, xuất thân quý tộc, bản thân có dung mạo tuấn tú và tu dưỡng cực kỳ tốt, còn trẻ đã trở thành đội trưởng đội tuần tra hải quân thứ bảy của đảo Whale, năng lực xuất sắc, cực kỳ được các tiểu thư quý tộc yêu thích, liệt kê anh ta vào người trở thành chồng được săn đón nhất.
Người đàn ông như vậy cũng là con rể trong cảm nhận của các quý bà.
Elena cũng từng ảo tưởng nếu con gái có thể gả cho người như Edward Hill thì bà cũng được yên lòng.
“Đám cướp biển lẻn vào đảo đã điều tra được chưa?” Trì Am hỏi.
“Chưa, còn một vài tên kia điều tra được.” Edward Hill đáp, cặp lông mày lạnh lùng khẽ nhíu lại.
Trì Am nhận thấy hôm nay tinh thần của anh ta không được tỉnh táo, có lẽ đêm qua sau khi bắt giữ hải tặc, anh ta cũng chẳng được nghỉ ngơi là bao, từ đó cũng đoán được thái độ của quân đội đối với chuyện này, cực kỳ coi trọng, ngay cả người có địa vị như Edward Hill cũng phải đích thân ra mặt.
“Nếu có gì cần giúp đỡ thì trưởng quan Hill cứ nói.” Trì Am mỉm cười nói.
Nghe vậy, vẻ mặt Edward Hill hơi dao động, có vẻ hơi kinh ngạc.
Lúc ở trên tàu, Edward Hill đích thân mời cô gia nhập hải quân đã rõ ràng nhận thấy cô cũng không có chí này, thậm chí không muốn lo chuyện bao đồng, cho nên bây giờ cô nói những lời này khiến anh ta rất kinh ngạc.
Ngay sau đó, Edward Hill liền biết tại sao Trì Am lại nói như vậy.
Khi họ đang dùng bữa, tiểu thư quý tộc mặc váy ngọc trai siết eo dẫn theo một đám thị vệ hùng hồ xông vào. Thấy mẹ con Elena, cô ta cười lạnh một tiếng, vênh váo đi tới, đang định nói gì đó thì thấy Edward Hill đang ngồi chung bàn với ho.
Miriar Jones lập tức cứng ngắc, gần như không kịp phản ứng.
Khi cô ta tiến vào, Edward Hill đã phát hiện ra nhóm người này. Tới lúc cô ta đi đến trước bàn của họ, anh ta mới ngẩng đầu lên, nói bằng giọng điệu cẩn trọng xa cách: “Tiểu thư Jones, chào buổi trưa!”
Sắc mặt Miriar Jones đỏ bừng, giọng nói run lên: “Anh... anh Hill, thì ra anh đang dùng cơm ở đây...”
Hiển nhiên Edward Hill không nằm trong dự đoán của cô ta, điều này khiến cô ta không biết làm sao.
Kể tiếp, cô ta kinh hô một tiếng, cuối cùng cũng nhớ ra mình lại mặc một chiếc váy bị café vấy bẩn chạy đến đây, hơn nữa còn để Edward Hill thấy dáng vẻ này của mình, thật sự là chuyện cực kỳ thất lễ, không có phong độ của quý tộc.
Vẻ mặt của Miriar Jones trông như sắp khóc. Trái tim thủy tinh của thiếu nữ bị tổn thương trước mặt nam thần mà mình quý mến, không thể tiếp tục duy trì cơn giận được nữa. Cô ta nghẹn ngào một tiếng, vội vàng trừng mẹ con Elena rồi nhấc váy vội vàng chạy đi.
Sau khi cô ta rời đi, Edward Hill mới quay sang nhìn Trì Am.
Anh ta là người thông minh, chỉ thoáng suy nghĩ là biết vừa rồi chắc hẳn Miriar Jones muốn tìm hai mẹ con họ, chứ không phải là mình. Lại thấy lúc đó quần áo cô ta luộm thuộm, trong lòng đã hơi hiểu được có lẽ giữa họ đã xảy ra xung đột nào đó.
Trì Am cười tủm tỉm nhìn anh ta, không hề có một chút chột dạ hay lúng túng vì đã lợi dụng anh ta, thản nhiên giải thích: “Lúc nãy chúng tôi đã xảy ra chút xích mích với quý cô Jones kia, nhưng cũng không phải là chuyện gì to tát.”
Edward Hill nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, vẫn chưa nổi giận.
Tối qua Trì Am đã cứu anh ta một mạng, lại hạ gục cướp biển bỏ trốn giúp anh ta, giúp họ tiết kiệm rất nhiều thời gian, đây cũng là lý do mà hôm nay anh ta chịu ngồi ở đây.
Trong lòng anh ta hơi tiếc nuối, người này không phải là con trai...
Sau khi dùng bữa trưa xong, Edward Hill kêu phó quan đi theo mình tính tiền, chào hỏi hai người rồi rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, Elena từ đầu tới cuối không lên tiếng mới thở dài.
Trên đường về nhà, Elena rối rắm hỏi: “Angel, trưởng quan Edward Hill kia, hình như rất thân thiết với con, cậu ấy...” Bỗng chốc, Elena không biết nên nói như thế nào.
Trì Am cười tủm tỉm: “Con từng giúp anh ấy một việc, hôm nay anh ấy chịu nể mặt ăn cơm với chúng ta coi như trả lại ân tình cho con. Elena, nếu mẹ cần giúp đỡ gì thì có thể tìm anh ấy.”
Hôm nay giữa cô và Edward Hill coi như giao dịch bằng miệng, anh tình tôi nguyện, cho nên lúc nói câu này, Trì Am rất tự tin.
Elena bỗng im lặng.
Trì Am nhìn bà ấy, cũng không sốt ruột. Có một số việc phải làm từ từ. Elena đã nhịn bao nhiêu năm, chịu bao nhiêu tủi nhục, chỉ cần tìm được cơ hội thì đương nhiên bà ấy sẽ làm cho mình thoải mái một chút.
Sau khi màn đêm buông xuống, Trì Am thay một bộ váy ôm sát người, thắt đai lưng bên eo càng làm tôn lên vòng eo thon nhỏ của cô, cách kiểm rồi rời khỏi nhà.
Trì Am đi đến bờ biển, từ xa đã nghe thấy tiếng hát của hải yêu.
Tiếng ca này khiến cô hơi say mê, nhưng cách quá xa nên cũng không khống chế được tư tưởng của cô, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy rất êm tai, chứ không êm tại tới mức đánh mất thần trí.
Trì Am đi đến chỗ đã ước hẹn với Siren, lập tức thấy nhân ngư đã chờ ở đó, hơn nữa trên đá ngầm còn đặt một cái thùng đã bị ngâm nước biển đến mức phai màu. Cái thùng này không lớn, tựa nhưng hương châu báu mà một số quý tộc thường dùng để cất chứa châu báu trang sức, bên ngoài điêu khắc hoa văn tinh xảo, cho người ta cảm giác dày nặng mộc mạc, lộ ra sự hoa lệ kín tiếng.
“Đây là gì vậy?” Trì Am tò mò hỏi.
Người cá không trả lời, chỉ ra hiệu cho cô mở nó.
Sau khi mở ra, Trì Am suýt nữa bị chói mù mắt vì ánh sáng lộng lẫy hiện lên trong chiếc rương, phát hiện trong rương này toàn là châu báu và hoàng kim.
Trì Am quay sang nhìn anh, đôi mắt lấp lánh.
Người cá vẫn nhìn chăm chú vào cô với vẻ mặt bình tĩnh, thực tế lại hơi hồi hộp, thấy cô nhìn mình thì nói ngay: “Chỗ này hẳn là có thể mua được một con thuyền chứ nhỉ?”
Trì Am suýt nữa bật cười, cuối cùng cũng hiểu được ý của anh, đây là muốn mua thuyền cho cô.
“Được chứ, có thể mua được một con thuyền rất lớn.” Cô cười tủm tỉm đáp, nhích lại gần hôn lên đôi môi xinh đẹp của anh, nghiêng đầu nhìn anh, cười hỏi: “Anh nghĩ sao mà lại tặng quà cho em vậy? Châu báu đồng vàng này anh lấy từ đâu?”
“Mấy thứ này có rất nhiều dưới đáy biển, trong những con thuyền bỏ hoang.” Người đàn ông nói, dừng lại trong chốc lát rồi nói tiếp: “Nếu em thích, đêm mai anh lại mang mấy rương đến đây cho em.”