Trì Am nghe xong, khuôn mặt lộ ra vẻ hứng thú, cô nói: “Nhà họ Jones muốn hi sinh tôi, cũng không biết rốt cuộc mấy người đó định làm gì, tôi cũng thấy rất hứng thú với chuyện này đây. Trưởng quan Hill, anh chuyển giúp tôi câu này cho đảo chủ Jones, anh cứ nói...”
Sau khi Edward Hill và Leslie Carter nghe xong câu này, thật sự không có lời nào để đáp lại.
Thế này là muốn không làm đảo chủ Jones chết thì sẽ không từ bỏ hả!
Edward Hill im lặng một lát rồi nói với Trì Am: “Cô yên tâm, chuyện này cô cứ giao cho tôi.”
Carter kinh ngạc liếc nhìn anh ta một cái, sắc mặt có phần hơi kỳ lạ.
Anh ta không ngờ người có tính như Edward lại đồng ý tham gia vào chuyện này, nhìn thế nào cũng thấy chuyện này không phù hợp với lợi ích của nhà họ Hill, anh ta luôn cảm thấy thái độ của Edward Hill với nhà họ Dasle rất kỳ quái.
Ba ngày sau, Trì Am dẫn theo những vị kiếm sự cô đã huấn luyện, hùng hổ xuất hiện trong phòng họp ở phủ đảo chủ.
Tất cả mọi người: “...”
Danh xưng thiên tài kiếm sự thiếu niên vô cùng thu hút người khác, cũng khiến người khác cảm thấy tò mò về cô. Những người đến từ các đảo khác có mặt ở đó không kìm được nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò. Còn về đám cướp biển, chúng dùng ánh mắt thâm trầm, âm u nhìn cô, tay cầm bội kiếm ở tay, sát ý đằng đằng.
Trì Am thản nhiên ngồi xuống, đằng sau là một nhóm kiếm sự cũng khí thế đằng đằng, vô cùng dũng mãnh, hoàn toàn khác với phía đảo chủ Jones.
Cô nhìn về phía đảo chủ Jones đang ngồi trên ghế: “Đảo chủ Jones, lần đầu gặp mặt, tôi là Joy Dasle! Đương nhiên, tôi vẫn còn một cái tên nữa, là Angel Dasle.”
Mọi người: “...”
Tên này hình như là tên của một cô gái!
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người lập tức hướng về phía Trì Am, bất ngờ, không thể tin được, vặn vẹo...
Má thật, đó lại là một cô gái!
Lần đầu lộ diện, Trì Am đã quăng một quả lựu đạn về phía mọi người, khiến mọi người ai cũng đầu đau mắt hoa.
Trì Am mỉm cười đối diện với sự đánh giá của mọi người, nhìn về phía người bố hờ của mình. Phát hiện đảo chủ Jones khoảng 40 tuổi, là một ông chú trung niên vô cùng đẹp trai, nét mặt còn có vẻ lạnh lùng, ngạo mạn, thể hiện rõ ràng phong thái của một quý tộc hệt như phu nhân Jones, đường pháp lệnh hằn sâu khiến ông ta trông càng lạnh lùng, vô tình.
Cũng đúng, nếu như ông ta không lạnh lùng vô tình thì năm đó cũng không để mặc phu nhân Jones, để bà ta tùy tiện ức hiếp Elena vô tội một cách thảm hại như vậy, rõ ràng biết “Angel Joy” là con gái của mình nhưng vẫn đẩy cô lên làm quỷ chết thay.
Chỉ là người tình một đêm sau một lần uống say, hoàn toàn không có được lợi ích gì, đương nhiên là ông ta sẽ không quan tâm.
Đảo chủ Jones mặt không đổi sắc, ông ta nói: “Tôi giới thiệu với mọi người một chút, Angel Joy là con gái của tôi.”
“Tôi không thừa nhận.” Trì Am nhẹ nhàng nói.
Mọi người đều nhìn về phía cô, ánh mắt sáng lên.
Đảo chủ Jones coi như không nghe thấy câu này, ông ta nói tiếp: “Tôi không biết Trái Tim Đại Dương mà các vị muốn tìm là thế nào, nhưng những gì người đại diện của nhóm cướp biển Skeleton đã nói, tôi nhớ kỹ năm đó khi tôi uống say, tôi đã giao một vật như vậy cho Elena Dasle...”
Tự nhiên cả đảo Whale đều chấn động, những bình hoa trang trí trên bàn cũng rung lắc.
Mọi người tưởng là ảo giác, không hề để tâm đến, ánh mắt nhìn Trì Am tóe lửa, hình như bọn họ đã biết vì sao hôm nay cô lại xuất hiện ở đây.
Nhóm cướp biển sốt ruột hơn bất cứ ai, đám người đó ở đây giằng co với đảo chủ Jones lâu như vậy cũng chỉ vì Trái Tim Đại Dương, cuối cùng bây giờ cũng có được tung tích của nó, bọn chúng đứng phắt dậy, lao về phía Trì Am.
Những kiếm sự phía sau Trì Am rút kiếm, đứng chắn trước mặt cô.
Lúc này, đảo Whale lại chấn động lần nữa.
Đợt chấn động lần này còn đáng sợ hơn so với lần trước, tất cả mọi người đều ngã ụp ra đất, lọ hoa trên bàn rơi xuống đất, đổ vỡ tan tành.
Những cơn chấn động xảy ra hết lần này đến lần khác, tất cả mọi người đều tưởng là động đất nên mới không cẩn thận ngã ra đất, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Phải biết rằng đảo Whale là một hòn đảo lớn, căn bản không có chuyện xảy ra động đất, hơn nữa vị trí hiện tại của đảo Whale cách rất xa vị trí núi lửa còn hoạt động dưới biển, bọn họ cũng chưa từng nghe nói tới việc ở đảo Whale sẽ xảy ra động đất.
"A....”
Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng hét thất thanh.
Ngay sau đó, tiếng kêu sợ hãi này giống như bệnh dịch, nhanh chóng lan truyền sang bên cạnh, đám người đó như thể nhìn thấy chuyện đáng sợ nhất trên thế giới này, tiếng la hét xen lẫn nỗi sợ hãi đã lên tới cực điểm.
Mặt đất vẫn chấn động, mọi người chập choạng bò từ dưới đất dậy, chạy ra bên ngoài.
Khi bọn họ chạy ra khỏi phòng họp, đứng ở ban công nhìn về phía bầu trời, cuối cùng họ cũng nhìn rõ cảnh tượng khiến mọi người hoảng sợ, sau đó cũng lập tức thét lên.
Một bóng đen phủ lên bầu trời, ở mặt biển cách đó khá xa, xuất hiện một con quái vật khổng lồ.
Con quái vật đó ngoi lên khỏi mặt biển, phần cơ thể để lộ ra càng lúc càng lớn như một con sóng cực cao, cơ thể khổng lồ của nó không nổi hết lên mặt biển, nhưng sự khổng lồ đó đã phủ một bóng đen trong lòng tất cả các cư dân trên đảo.
Con thú biển này còn to hơn so với đảo Whale.
Nước biển không ngừng đổ khỏi người nó, vang lên những tiếng rào rào, không biết nó đã làm gì dưới biển mà đảo Whale vẫn còn chấn động, rõ ràng là nó đang dùng cơ thể của mình va chạm với đảo Whale khiến hòn đảo bị rung lắc.
Tất cả mọi người thẫn thờ nhìn nó, nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng, không ai nói gì, thậm chí những tiếng la hét sợ hãi cũng không còn.
Đến khi đảo Jones ngừng chấn động, mọi người cuối cùng cũng nhìn rõ hình dạng của con thú biển này, nó là một con bạch tuộc khổng lồ.
Con bạch tuộc khổng lồ này còn đáng sợ hơn chúa tể bạch tuộc dưới đáy biển trong truyền thuyết, chúa tể bạch tuộc mà bọn họ nhìn thấy còn không bằng được một phần mười của nó.
Trong sự im lặng đến nín thở, con bạch tuộc khổng lồ đó nhìn về phía phủ đảo chủ.
Mặc dù bọn họ không thể chắc chắn con bạch tuộc này có nhìn mình không nhưng cảm giác sợ hãi vẫn nắm chặt lấy tâm can mọi người, trái tim căng thẳng, chỉ còn lại cảm giác cứng đờ.
Ngay sau đó, trên bầu trời xuất hiện một bóng đen, mọi người nhanh chóng nhìn ra đó là cái bóng do xúc tu của con bạch tuộc khổng lồ này tạo ra, cái xúc tu đó quét qua bầu trời bên trên phủ đảo chủ, cái bóng từ từ trở nên lớn hơn. Trong tiếng kêu thảm thiết của mọi người, cái đuôi đó đáp xuống bên trong sân của phủ đảo chủ, đè nát vườn hoa hồng mà phu nhân Jones thích nhất.
Khi chiếc xúc tu to đến mức không thể tưởng tượng đó đáp xuống, mọi người mới nhìn thấy rõ một người cá đang ngồi trên đó.
Một người cá nam anh tuấn đến mức khiến người khác khó thở.
Mái tóc màu kim, ngũ quan anh tuấn, làn da như đá Đại Lý, cơ thể cao lớn và cả chiếc đuôi cá màu xanh nước biển xinh đẹp, dưới ánh nắng mặt trời, thấp thoáng màu xanh lam lạnh lùng, tỏa ra sát khí đằng đằng.
Đây là một nam người cá rất hùng dũng và cũng là một sinh vật là lực chiến đấu mạnh nhất trong số các hải yêu.
Rõ ràng là cái xúc tu của con bạch tuộc được để xuống đất rất nhẹ nhàng, mặc dù là như vậy nhưng người cá ngồi trên đó vẫn từ trên cao nhìn xuống đám người ngoài ban công cao cả tấc đó.
Người cá thản nhiên nhìn qua, đôi mắt màu tím lướt qua những người trên ban công.
Tất cả những người bị ánh mắt của người cá lướt qua đều cảm thấy kinh diễm, sau sự kinh diễm, một nỗi sợ lại dâng lên, hai hàm răng và vào nhau lập cập.
Bỗng dưng, người cá lạnh lùng cao ngạo kia lại nở một nụ cười, dùng giọng nói đẹp đẽ quen có của một hải yêu, nói: “Am Am, anh tới đón em.”