Trì Am nhanh chóng trở về nhà Dasle ở khu Warner.
Nhà Dasle không còn bị quân đội bao vây nữa, Trì Am vừa bước vào cửa đã thấy quản gia Millers đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách ngủ gà ngủ gật, có vẻ như rất mệt mỏi. Trong phòng khách còn mấy người khác ăn mặc chỉnh tề, cũng ở đó ngủ gật hoặc nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng động, Millers bỗng dưng bừng tỉnh, nhìn thấy Trì Am, hai mắt ông ta mở to trợn trừng.
“Cậu chủ, cậu đã về rồi!” Millers nói vô cùng hào hứng Giọng nói của Millers khiến mọi người giật mình, lập tức mọi người cùng trợn tròn mắt nhìn sang.
Trên lầu vang lên tiếng bước chân, sau đó là Elena vừa mới ngủ dậy, vội vàng chạy xuống ôm lấy Trì Am và nói: “Con yêu, cuối cùng con cũng về rồi! Tối qua con đi đâu vậy? Mấy người này đang đợi con đấy.” Mặc dù bà nói như đang hỏi những giọng nói lại ngập tràn cảm giác tự hào.
Gương mặt Elena đỏ bừng, bọng mắt lộ rõ màu xanh đen do thiếu ngủ nhưng bà cũng hào hứng giống hệt như Millers.
Trì Am nhìn họ, cô cười rồi nói: “Tất nhiên là con ở trên biển rồi.”
Elena nghe thấy vậy, tưởng rằng cả đêm qua cô đi gặp người cá không nghỉ ngơi, đau lòng nói: “Con yêu, con có cần đi lên lầu nghỉ ngơi trước không? Mẹ nghĩ là những người ở đây cũng sẽ không để bụng đâu, phải không?”
Mấy người đàn ông bị bà hỏi vậy đều cười khổ trong lòng, nhưng khuôn mặt vẫn đầy cung kính, nói: “Đúng vậy, thưa... cậu Dasle.”
Mặc dù sau chuyện ngày hôm qua, mọi người đều biết nhà Dasle chỉ có một cô con gái, nhưng nhìn thấy Trì Am vẫn mặc quần áo nam, nhìn vẫn giống một cậu chủ đẹp trai, những người kia thức thời vẫn gọi cậu là anh.
“Không cần đâu, con không mệt.” Trì Am đã ngủ vài tiếng rồi, tinh thần cũng không đến nỗi nào, liền tiếp đón những người đã chờ cô cả đêm.
Sau khi mọi người cùng ngồi xuống, Trì Am mới biết mục đích của những người này.
Bọn họ thay mặt cho một số quý tộc kỳ cựu và các cơ quan chính phủ khác nhau trên đảo Whale. Những quý tộc đó không tiện trực tiếp ra mặt nên cho một số người đến, khéo léo nói ra ý của mình. Cho dù sắp tới Trì Am có làm gì đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ ủng hộ cô 100%. Các đại diện của cơ quan chính phủ nói chuyện tương đối thẳng thắn, chuyện thú biển tấn công hôm qua, bọn họ hi vọng Trì Am có thể ra mặt, giải quyết phiền phức hiện giờ của đảo Whale.
Đối với người khác thì đây là một vấn đề rắc rối nhưng đối với Trì Am thì đó chỉ là vấn đề của một câu nói thôi.
Bởi vì Trì Am có thực lực khiến người khác tin phục.
Trong đó, một nhân viên của Bộ Ngoại giao báo cáo với cô: “Do hôm qua có nhiều tàu bị chìm xuống biển nên hiện giờ thành viên của các đảo khác vẫn ở lại đảo Whale. Đội trưởng đội tuần tra hải quân đã sắp xếp cho họ nghỉ ngơi và chuẩn bị tàu để đưa bọn họ về.”
Một người khác của bộ phận quản lý cũng báo cáo với cô về thiệt hại mà con thú biển đã gây ra cho đảo Whale hôm qua.
Tất nhiên thiệt hại lần này của đảo Whale không quá lớn, trận động đất do thú biển gây ra chỉ làm sập một số ngôi nhà không kiên cố, chỉ có phủ của đảo chủ nơi gia đình Jones đang ở biến thành đống đổ nát, đây là thiệt hại lớn nhất. Nhưng tất nhiên, đó là tài sản của riêng gia đình họ Jones, không liên quan gì đến các cơ quan chính phủ.
Trì Am lắng nghe một lúc, sau khi suy nghĩ, cô không kìm được mới nhìn những người này.
Trì Am phải ngắt lời người đang báo cáo, cô mỉm cười xin lỗi và nói: “Thưa các ông, xin phép cho tôi nói thẳng, những chuyện này là việc mà tôi phải lo sao? Chuyện thú biển hôm qua thực ra chỉ là chuyện ngoài ý muốn, về sau tôi hứa cố gắng không để những chuyện như vậy xảy ra nữa. Còn những chuyện khác, chúng là thế nào thì vẫn là thế ấy thôi.”
Mọi người kinh ngạc nhìn cô, phải một lúc sau họ mới nhận ra cô gái này thật sự không biết tình hình hiện tại như thế nào.
Vậy là một quan chức Bộ Ngoại giao liền nói với cô bằng thái độ rất nịnh bợ: “Cậu Dasle thân mến, đảo chủ Jones lâm bệnh, mặc dù vẫn chưa làm chủ đảo được tròn 20 năm nhưng ông ấy thật sự không làm được nữa. Hiện giờ đảo Whale cần chọn đảo chủ mới, chúng tôi cảm thấy cậu Dasle phù hợp cho vị trí này nhất.”
Trì Am: “...”
Elena và Millers đỏ mặt vì phấn khích, nhìn Trì Am không nói nên lời.
Hôm qua sau khi biết được mục đích của những người này, bọn họ đã phấn khích một lần rồi, bây giờ nghe bọn họ nói rõ ràng lại lần nữa, hai người vẫn không thể không cảm thấy phần khích.
Đảo chủ có quyền quản lý và chỉ huy lục quân trên toàn bộ đảo Whale, ngoại trừ những quý tộc lâu năm có thực lực hùng hậu, căn bản không có một người trẻ tuổi nào có thể đảm nhận được vị trí này. Hiện giờ cơ hội này lại ở ngay trước mặt bọn họ, bọn họ ở gần nó như vậy, làm sao có thể không kích động?
Trì Am đánh giá những người này rồi mỉm cười nói: “Chuyện này tạm thời để đó đã!” Sau đó cô quay đầu nhìn Millers và nói: “Millers, ông đi thu xếp ngay đi. Ba ngày sau nhà Dasle sẽ tổ chức một bữa tiệc, mời tất cả mọi người ở khắp nơi tới.”
Millers hăng hái như được tiêm máu gà, ông ta trả lời một tiếng rồi lập tức đi sắp xếp Sau khi tiễn hết khách, Trì Am vươn vai, quyết định trở về phòng để tu luyện.
“Mẹ, con thấy tinh thần mẹ có vẻ rất không tốt, mẹ cũng về nghỉ ngơi đi.” Trì Am đỡ tay bà, mỉm cười đưa bà về phòng.
Elena cười nói: “Mẹ không một chút nào! Angel, mẹ thực sự rất vui, mặc dù trước đây mẹ cũng đã từng nói những lời như vậy, nhưng hôm nay mẹ vẫn phải nói, cả đời này của mẹ không có ngày nào vui hơn hôm nay.”
Trì Am phì cười.
Khi hai mẹ con bước vào phòng ngủ chính, Trì Am bỗng dưng nói: “Mẹ, hôm qua lúc bị thú biển vứt xuống biển, cột sống của đảo chủ Jones bị thương, có thể cả đời về sau sẽ phải nằm trên giường. Còn cả phu nhân Jones hình như bị điện rồi, căn nhà của nhà Jones cũng bị phá hủy hoàn toàn, xem ra lần này tổn thất không ít.”
Vẻ mặt Elena lập tức cứng đờ, trở nên kỳ quái một lúc rồi bà mới nói: “Angel, cảm ơn con.”
Trì Am vươn tay ôm bà, cười nói: “Mẹ không cần cảm ơn, bọn họ xứng đáng bị như vậy.”
Khóe mắt Elena ngấn lệ, bà nhanh chóng lấy khăn tay lau đi rồi mỉm cười, nói: “Mẹ chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù bọn họ, bởi vì mẹ biết mình không có khả năng để báo thù, chỉ có thể lựa chọn sống thật tốt. Nhưng khi nghe thấy kết cục của bọn họ, trong lòng mẹ vẫn cảm thấy rất vui, điều đó chứng tỏ trong lòng mẹ vẫn hận những người đó. Nhưng từ hôm nay trở đi, mẹ sẽ không hận những người đó nữa.”
Bà buông chuyện năm đó xuống, cho dù là sự khổ nạn đau đớn trước đây thì bà cũng sẽ đều buông xuống.
Bà từng là một cô gái quý tộc rơi rớt đến mức không thể kiếm được cái ăn, chỉ có thể hạ thấp lòng tự tôn của một quý tộc xuống để đi làm việc mưu sinh, cuối cùng vô tội bị người ta ức hiếp, mang theo tiếng xấu rời khỏi khu Warner.
Hiện giờ những người đó còn thê thảm hơn bà, nửa đời sau của họ chỉ có thể sống trong tuyệt vọng nên bà không còn quan tâm tới những người đó nữa.
Buổi chiều, Edward Hill đến thăm.
Trì Am tiếp anh ta ở phòng khách tầng một. Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh ta, cô cười: “Trưởng quan Hill tối qua không ngủ được sao?”
Edward Hill nhìn cô chăm chú và nói: “Từ tối hôm qua đến giờ, tôi chưa được nhắm mắt. Hết lớp người này đến lớp người khác đến thăm nhà họ Hill, tôi phải tiếp họ.”
Trì Am hiểu ý anh ta, tự rót cho anh ta một tách cà phê.
Edward Hill nhìn tách cà phê, hương thơm êm dịu riêng có của cà phê bay vào mũi, anh ta còn chưa uống nhưng vị đắng đặc trưng cùng hương thơm êm dịu quen thuộc đã gợn lên trong lòng anh ta.
Từ hôm qua khi thấy cô và người cá lên bờ kia ôm nhau, anh ta đã biết là mình chậm một bước.
Anh ta chỉ có thể giả vờ là mình không phát hiện ra, đối xử với cô như một người bạn như trước đây.
Sau một lúc, anh ta mới nói: “Cô Angel Dasle, không biết cô hứng thú với việc trở thành chủ nhân của thứ 102 của đảo Whale không?”