Tiếng thủy triều vang lên từng đợt, đảo Whale trong đêm cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Không có sự nhộn nhịp của ban ngày và sự đe dọa của thú biến, toàn bộ hòn đảo chìm trong màn đêm, những ngọn đèn rải rác trên đảo lập lòe ánh sáng, những con sóng vỗ mạnh vào các tảng đá trên bờ biển, âm thanh muôn đời không thay đổi của tiếng thủy triều làm lòng người dịu lại.
Những rặng đá ngầm lộ ra khỏi mặt biển, con người nằm trong vòng tay của người cá, cô lấy nước biển làm ướt khuôn mặt của anh, từng giọt nước pha lê lăn dọc xuống theo cơ bắp rắn chắc của anh.
Anh nắm tay cô, bóp phần xương mềm mại của con người, không dám dùng quá nhiều lực.
Xương của con người rõ ràng không có kết cấu dày đặc như của người cá nên trong mắt anh xương người thật sự rất mỏng manh.
Trì Am mỉm cười nhìn anh, không hề quan tâm đến việc tay mình đang bị anh nắm lấy, cô hỏi: “Siren, sao anh biết em đang gặp rắc rối?”
Hơn nữa anh còn đến đúng lúc như vậy, Trì Am tuyệt đối không tin cảnh tượng hô mưa gọi gió đó không phải là cố ý. Nghĩ đến việc hôm nay đám người đó sợ hãi thế nào, Trì Am không thể phủ nhận lúc đó anh thật sự đẹp đến mức cả mặt trời và mặt trăng cũng không thể so sánh được, để lại một ấn tượng mạnh mẽ trong lòng CÔ.
“Hải yêu nói cho anh biết.” Anh hôn lên ngón tay cô, đôi mắt nhìn cô như đang trêu chọc.
Rõ ràng không có hành động khiêu gợi nào, ánh mắt của anh thậm chí còn hơi lạnh lẽo nhưng trái tim của Trì Am không khỏi nóng lên, suýt chút nữa cô không kìm được định nhào tới ôm anh.
“Hải yêu? Đó là nhân ngư sao?” Trì Am hỏi lại.
Anh nắm lấy tay cô, hôn vào mặt trong khuỷu tay của cô, trông như đang rất bận rộn.
Trì Am thấy vậy làm sao có thể không hiểu, trong lòng chợt thấy buồn cười, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.
Người đàn ông này sống cùng cô ở mấy thế giới, cho dù biến thành hình dạng thế nào đi chăng nữa, bị bản năng ảnh hưởng đến tính cách nhưng trong xương tủy của anh có một thứ không hề thay đổi. Ví dụ như việc thích giám sát cô, cho dù anh không ở đây, nhưng cũng nhất định không để cô khỏi tầm kiểm soát.
Trì Am có thể chắc chắn, nếu trong thời gian anh không có mặt ở đây, cô thật sự dám làm gì có lỗi với anh, anh sẽ lập tức triệu hồi hải yêu tới phá hủy đảo Whale, rồi nhốt cô vào căn phòng tối.
Cũng may, ngoài việc bận rộn giải quyết đám người cặn bã kia ra, cô không làm chuyện gì khiến anh hiểu lầm.
Trì Am mừng thầm, sau đó cô liền hỏi anh bận việc gì bên đó, nghe anh nói đến mùa gió năm ngoái, tộc nhân ngư sinh ra bao nhiêu quả trứng, rồi lại sắp xếp bao nhiêu người canh giữ nơi ấp trứng của nhân ngư, Trì Am nghe những chuyện này cảm thấy rất hứng thú, đây là một thế giới mới kỳ lạ mà cô chưa từng được tiếp xúc.
“Con tàu của chúng ta chế tạo gần xong rồi. Em đang huấn luyện thủy thủ đoàn. Sau một thời gian nữa là có thể dùng bọn họ rồi, đến lúc đó em và anh cùng ra khơi.” Trì Am mỉm cười nói, quả nhiên cô cảm nhận được chiếc đuôi cá dưới nước đang khẽ vẫy.
“Con tàu của chúng ta tên là gì thì hay nhỉ? Anh có muốn đặt cho nó tên Siren không?” Trì Am hỏi anh.
“Hay lắm!” Người đàn ông đáp lại không chút do dự.
Trì Am gần như gục người trong lòng anh để cười, anh khó hiểu ôm lấy cô, thấy cô càng cười càng hăng, mặc dù không hiểu cô đang cười cái gì nhưng theo bản năng anh biết là cô đang cười anh, anh lập tức tức giận dữ ôm chặt cô trong lòng, cúi đầu hôn xuống.
Trì Am vòng tay qua cổ anh, làm cho nụ hôn càng sâu hơn.
Mãi đến khi cơ thể cả hai có chút xao động thì họ mới dừng lại.
Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp của cô dưới ánh sao, đôi mắt đen láy kia không còn sáng như trước mà phủ một tầng sương mù, khi cô ngẩn người nhìn anh, ngọn lửa trong lòng anh càng lúc càng nóng. Nếu không phải không đúng địa điểm, có thể anh đã không kìm được mà kéo cô xuống biển để “ò e”.
Không được vội.
Anh chạm vào khuôn mặt mịn màng của cô, cảm nhận nhiệt độ trên đó, thầm nghĩ như vậy trong lòng.
Mặc dù Trì Am đã quen nhưng thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy xấu hổ khi hai người mập mờ với nhau như vậy, nhất là khi trong thế giới này, người đàn ông của cô biến thành một người cá thuần khiết, làm sao cô có thể dùng những suy nghĩ ô uế của mình để vẩy bẩn anh được?
Hãy cứ để anh là một người cá thuần khiết, hai người chỉ đơn giản là cùng nhau khám phá biển cả thôi.
Cô nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, cô mỉm cười rồi nói: “Siren, hôm nay anh đẹp trai quá!”
Người cá lắc nhẹ cái đuôi cá trong nước, dáng vẻ đầy kiêu ngạo: “Loài người đúng là quá yếu ớt! Chỉ một con thú biển mà cũng có thể khiến bạn chúng sợ như vậy, đúng là vô dụng.”
Con thú biển này đã ở cấp độ nguy hiểm nhất rồi đấy anh hiểu không?
Không phải con người vô dụng mà là kẻ địch quá mạnh, con người không thể so sánh với một sinh vật không cùng đẳng cấp.
“Nhưng em rất vui vì anh có thể xuất hiện!” Cô cười tươi nói.
Mặc dù cô đã vạch ra một kế hoạch để đối phó với gia đình nhà họ Jones, chuẩn bị kéo những người đó khỏi vị trí chủ đảo, nhưng kế hoạch của cô vừa mới bắt đầu thì đã bị người cá này dùng một cách rất đơn giản và thô lỗ để cắt ngang.
Bạo lực luôn là thứ giết chết những âm mưu, sự uy hiếp của một con thú biển khổng lồ mạnh gấp trăm lần bất kỳ mưu kế nào. Đứng trước những con thú biến không lồ dưới đáy biến sâu, con người không còn cách nào khác là phải thỏa hiệp, thậm chí còn không thể cầu cứu.
Anh dè dặt ừm một tiếng rồi lại gần và hôn cô, vòng tay ôm lấy cơ thể ấm áp của cô.
Cơ thể của người cá mát mẻ giống như nước biến, thân nhiệt của con người quá cao với người cá, nhưng anh rất thích nhiệt độ trên người cô, thích đến độ không nỡ buông tay.
Dưới ánh sáng của bầu trời sao cùng tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng, họ ôm nhau, mười ngón tay siết chặt lại, không có giây phút nào hạnh phúc hơn giây phút này.
Trì Am dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.
Đến khi trời sáng, Trì Am thức dậy, cô thấy có thứ gì đó che mắt cô, trước mắt cô vẫn còn rất tối.
Khi mí mắt cô khẽ cử động, anh biết cô sắp tỉnh dậy, lông mi của cô lướt nhẹ qua lòng bàn tay anh thì anh mới từ từ đưa bàn tay mình ra khỏi mắt cô.
Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu vào mắt cô, khiến cơn buồn ngủ nhanh chóng biến mất.
Lúc này Trì Am mới nhận ra đêm qua hai người nằm nói chuyện, cuối cùng cô ngủ quên luôn trong lòng anh và không về nhà.
Lúc này trời đã sáng, người cá đang ngồi trên rạn san hô, nửa cái đuôi cá buông thõng trong nước biển, anh ôm cô vào lòng vì sợ mặt trời làm cô chói mắt. Vậy nên khi trời sáng, anh cứ dùng tay để che mắt cho cô, để có được ngủ ngon.
“Ừm, Siren, em phải về rồi...” Cô dụi mắt nói.
Anh ừm một tiếng, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Trì Am vốc nước biển rửa mặt để mình tỉnh táo hơn, sau đó cô quay lại nhìn thấy anh đã trượt hẳn xuống nước, bọt nước bắn lên lồng ngực anh, mái tóc dài màu bạch kim của anh chìm một nửa trong nước, những sợi tóc như tơ xòe rộng trong nước, chuyển động theo dòng nước, dưới ánh mặt trời đẹp tới phát sáng.
Trì Am cười tươi nhìn anh, hôn lên má anh một cái rồi nói: “Elena muốn gặp anh, khi nào anh gặp bà ấy được?”
Anh ừm một tiếng, ôm eo cô rồi nói: “Em hẹn một thời gian đi.”
“Ừm.”
Chần chừ một hồi tới khi trời sáng hơn, anh mới đưa cô lên bờ.
Do chuyện thú biển xuất hiện hôm qua nên gần như không có một người dân nào trên đảo ra khơi đánh cá, cả bãi biển vắng tanh.
Khi Trì Am quần áo ướt sũng lên bờ, cô gặp mấy đứa trẻ lớn gan, khoảng mười hai, mười ba tuổi gì đó. Vốn dĩ những đứa bé đó đang nhặt nghêu bờ biển, nhưng khi nhìn thấy Trì Am từ mặt biển đi ra, thấp thoáng xa xa còn nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai lộ nửa người trên mặt biến, bọn nhóc lập tức sững người.
Cho đến khi bọn chúng nhìn thấy người đàn ông đẹp không thể tả được kia lao xuống biển, chiếc đuôi cá màu xanh nước biển tuyệt đẹp kia phản chiếu ánh sáng mặt trời thì bọn trẻ mới phản ứng lại được.
“Hải yêu!”