Cô Đào chủ trương giết Tư Ngang thì cô ta là người đầu tiên đồng ý, thậm chí sẵn sàng rời khỏi căn cứ an toàn chỉ để giết Tư Ngang.
Thật là một người phụ nữ không thể nói lý.
“Vậy thì chúng ta vẫn đi theo họ à?” Trần Bằng bánh hỏi.
Mặc dù Lộ Minh là người chất phác trung thực nhưng thực ra lại là một người có đầu óc tinh tế, suy nghĩ rất nhanh. Nếu không thì Mai Gia Niên đã không cố ý phái anh ta đến đây. Nhìn thì có vẻ như Vệ Đông là người cầm đầu đám bọn họ trong chuyến đi này, nhưng thực ra Lộ Minh mới là người quyết định.
Anh ta thở dài, nói: “Cậu Mai bảo chúng ta theo dõi cho đến khi tìm ra bí mật của Tự Ngang.”
"Bí mật sao? Có phải là bí mật vì sao cậu ta có thể khiến sinh vật dị hình tránh đi không?”
“Có lẽ vậy.” Trong mắt Lộ Minh lóe lên tia sáng.
Trần Bằng Oánh hơi bất mãn với câu trả lời lập lờ nước đội của anh ta, nhưng những người thông minh thì thường như vậy.
Cô ta nhún vai nói: "Thật ra đi theo bọn họ cũng không tệ lắm. Nếu trên đường đi không gặp phải sinh vật dị hình thì sẽ hạnh phúc hơn bất kỳ ai trên thế giới này rồi.”
Lộ Minh nghe vậy, trên mặt lộ vẻ công nhận. Mặc dù Bàng Thiên và cô Đào vẫn cho rằng Tư Ngang là quái vật, cần xử lý sớm để tránh mang lại tai họa cho nhân loại trong tương lai. Nhưng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, có phải quái vật hay không thì không phải chỉ dựa vào miệng bọn họ nói ra.
Sau đó Trì Am và Tư Ngang đã nhanh chóng quay lại, khi nhìn thấy thứ họ cầm trên tay, cả hai đều không nói nên lời.
Họ thấy Trì Am, tay cầm một con chuột tre mập mạp và một con gà mái già trên tay, suốt quãng đường cứ kêu “cục tác” liên tục.
“Con mồi trong rừng trúc này nhiều lắm, hình như bình thường có ít người đi bắt.” Trì Am vui vẻ nói.
Tận thế lương thực rất khan hiếm, hầu hết con người đều có đầu rút cổ trong căn cứ, diện tích trồng trọt của căn cứ có hạn, không thể cung cấp quá nhiều lượng thực cho con người. Ngoài căn cứ thì luôn có sinh vật dị hình đe dọa cuộc sống của họ, nên loài người hiếm khi để ý đến những sinh vật trong tự nhiên, những sinh vật dị hình thì lại chỉ ăn thịt người, không quan tâm đến các loại thịt khác, vì vậy mà khiến cho các loài động vật trong rừng núi sống rất tốt.
Hai người nhìn cô không nói nên lời, từ chối cho ý kiến.
Nếu không có sự hiện diện của một con quái vật được trời sinh khiến sinh vật dị hình tránh đi như Tư Ngang thì họ làm gì có cơ hội tìm kiếm thức ăn, chỉ có thể giống như những nhân loại khác, mỗi lần ra ngoài thu thập vật tư đều sẽ vội vàng chạy tới những thành phố có các căn nhà kiên cố để ẩn náu, còn lâu mới đi vào nơi hoang dã thể này.
Ban đêm họ chọn một thị trấn yên tĩnh để nghỉ lại.
Khi họ đến nơi thì tất cả những sinh vật dị hình trong thị trấn đều rời đi, cả thị trấn yên tĩnh đến mức khiến người ta chợt cảm thấy cô đơn.
Lộ Minh chủ động nhận việc, cầm con chuột tre và con gà mái già vào bếp để xử lý, chuẩn bị nấu cơm cho cả nhóm.
"Kỹ năng nấu nướng của Lộ Minh rất tốt. Trước tận thế anh ấy là đầu bếp trong một nhà hàng nhỏ. Tối nay hai người có lộc ăn rồi." Trần Bằng đánh cười nói trong lúc đang dọn dẹp nhà cùng Trì Am.
Trì Am chợt sinh lòng mong đợi.
Ăn, uống, đại tiện, tiểu tiện, trong bốn chuyện quan trọng ở đời, ăn là quan trọng nhất. Thực ra con người luôn rất cố chấp trong chuyện ăn uống, nhất là vào thời đại mạt thế như bây giờ, khi không được nếm nhiều món ngon thì con người lại càng nhớ nhung xã hội trước ngày tận thế.
Chẳng mấy chốc mùi thức ăn đã tràn ngập trong không khí.
Lộ Minh dùng con chuột tre làm thịt kho tàu, hầm canh gà mái già, dùng nước canh gà nấu một nồi mì, vớt thịt gà ra làm món Khẩu Thủy Kê, tuy chế biến không được bằng món chính tông, nhưng vào lúc thế này sẽ không có ai để ý đến.
Thêm một đĩa rau rừng luộc là bữa tối thịnh soạn đã sẵn sàng.
Bốn người ăn đến mức mồ hôi nóng chảy ròng ròng.
Sau khi ăn xong, Trì Am nắm tay cậu nhóc xinh trai đi dạo cho tiêu cơm, nói với cậu: "Xem ra giữ lại họ lại cũng có ích.”
Cậu ừ một tiếng, nói giọng lạnh nhạt: "Nếu vô dụng thì cho họ nổ làm thịt xay thôi!”
“... Đừng bạo lực như vậy!” Trì Am đen mặt nói.
Anh chàng xinh trai nhìn cô với vẻ âm u: “Giờ cô sợ cũng vô dụng! Chúng ta đã trói buộc vào với nhau rồi, sau này sẽ chết cùng một chỗ!”
Trì Am không khỏi trợn trắng mắt, quả nhiên dù bao nhiêu tuổi thì người đàn ông này đều chỉ có cái đức hạnh như vậy thôi.
Thấy cô lơ đễnh, mặt cậu lại tái xanh vì tức giận, trong mắt hiện lên cảm xúc đen tối, sau đó từ từ bình tĩnh lại.
Không sao, sau này cậu sẽ làm cho cô hiểu.
Hôm sau trời đột nhiên mưa to.
Mùa hè ở vùng duyên hải có rất nhiều bão, khi bão đổ bộ vào đất liền sẽ mang theo mưa gió.
Trận mưa to này kéo dài suốt hai ngày.
Đến ngày thứ ba, khi bọn họ tiếp tục lên đường thì bầu trời vẫn còn âm u.
Nhờ có bản đồ của Tư Ngang nên họ không đi sai đường, nhưng sau cơn mưa con đường còn khó đi hơn gấp bội.
“Sắp tới căn cứ Ánh Dương rồi.” Tư Ngang vừa nói vừa nhìn vào màn hình máy tính bảng.
Trì Am ừ một tiếng: “Không biết căn cứ Ánh Dương trong thể nào, nhưng nghe nói Tướng quân Lưu quản lý căn cứ Ánh Dương rất tốt.”
“Ông ấy và ông nội tôi là bạn.” Tư Ngang nói giọng lạnh nhạt.
“Vậy em có muốn đi thăm không?” Trì Am lại hỏi.
Tư Ngang liếc cô rồi cuối cùng cũng ừ một tiếng.
Nhưng trước khi đến căn cứ Ánh Dương thì họ đã nghe tin căn cứ Ánh Dương bị sinh vật dị hình tấn công.
Người nói cho họ biết tin này là Mạnh Tinh, đội trưởng đội chiến sĩ cuồng Tinh Huy.
Sau khi nhận được tin căn cứ bị sinh vật dị hình bao vây, Mạnh Tinh rất sốt ruột, nhưng dù có lo lắng đến mấy thì cũng không thể vội vàng trở về vào lúc này. Chưa nói đến mấy chục triệu sinh vật dị hình đang bao vây thành phố mà những sinh vật dị hình trên đường đã khiến họ chật vật rồi. Nếu quay lại vào lúc này thì sẽ gặp phải binh đoàn sinh vật dị hình trên đường, như vậy chỉ có một con đường chết.
Đám người Mạnh Tinh chỉ có thể tạm dừng chân một thành phố cách căn cứ Ánh Dương không xa để chờ đợi kết quả.
Nhóm Trì Am cũng dừng lại ở thành phố này, ở ngay cạnh nhóm Mạnh Tinh.
Tối hôm đó, khi Trì Am đang ngồi cạnh Tư Ngang mày mò đống đồ điện tử thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô đi ra mở cửa thì nhìn thấy Lộ Minh và Trần Bằng cánh đang đứng ngoài.
Sau khi hai người bước vào thì nhìn thấy đứa trẻ xinh đẹp kia đang ngồi khoanh chân trên sàn, bàn tay nhỏ bé trắng trẻo đang nhanh chóng lắp ráp đống linh kiện, cảnh tượng có ảnh hưởng quá lớn với họ.
Rõ ràng là một đứa trẻ tám chín tuổi nhưng lại làm những việc này còn nhuần nhuyễn hơn cả người lớn, chẳng khác gì dân chuyên nghiệp, ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ phải sửng sốt. Điều khiến họ kinh ngạc hơn nữa là khi cậu mở chiếc máy tính xách tay 15 inch ra thì trên đó nhanh chóng hiện ra bản đồ mặt bằng căn cứ Ánh Dương, lúc đó họ đã không biết phải phản ứng thế nào.
Tư Ngang đang nghiêm túc nghịch những thứ này nên cũng không để ý đến họ.
Trì Am tiếp đón hai người: “Hai người có chuyện gì sao?”
Trần Bằng cánh thản nhiên nhìn những chấm đỏ bao quanh dày đặc căn cứ Ánh Dương trên màn hình, hỏi: "Hai người định đến căn cứ Ánh Dương à?”