Tư Ngang phát hiện ra những người đó liên tục nhìn Trì Am, khuôn mặt nhỏ đanh lại, rất không vui, bàn tay nhỏ nắm chặt tay cô. Chỉ cần có dám nhìn loạn mấy người đó, cậu sẽ ra sức kéo, mãi cho đến khi cô vô tội cúi đầu nhìn cậu, cậu mới vừa lòng một chút.
Tướng quân Lưu nhìn thấu cảm xúc của cậu nhóc, liếc mắt nhìn cậu một chút, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tướng quân Lưu dẫn Tư Ngang và Trì Am đến văn phòng của ông ấy, phó quan pha một bình trà mang lên.
Sau khi phó quan rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.
Tướng quân Lưu nhìn một lớn một nhỏ nắm tay nhau ngồi trên sô pha, nhịn không được cười rộ lên, sau đó hỏi: “Tư Ngang, sao cháu lại ở chỗ này? Ông nội cháu có biết không?”
“Biết ạ, cháu đã gửi tin cho ông ấy rồi.”
Trì Am không nhịn được nhìn anh chàng xinh trai này, cậu bé này gửi tin cho ông nội khi nào chứ, sao cô hoàn toàn không hề hay biết nhỉ.
Tư Ngang bình tĩnh ngồi đó, tiếp tục trò chuyện cùng Tướng quân Lưu, kể với ông ấy chuyện mình xuôi Nam lần này.
Sau khi Tướng quân Lưu biết được những chuyện cậu đã trải qua trong lần xuôi Nam này, không nhịn được mà thổn thức nói: “Không ngờ những người đó vẫn không bỏ qua cho cháu. Căn cứ Tự Do là căn cứ được thành lập sớm nhất sau mạt thế. Căn cứ này... thành thật mà nói, đúng là rất kỳ quái. Rất nhiều người muốn tìm hiểu nó kỹ càng, nhưng đến bây giờ vẫn có chút mơ hồ. Hơn nữa, cô gái tên Đào Vi Lan kia thật sự là...”
Tướng quân Lưu cũng không biết đánh giá như thế nào về cô gái trẻ tên Đào Vị Lan kia. Dù sao ông ấy cũng chưa từng gặp người thật, chỉ nghe được phong cách làm việc của cô ta từ nơi khác. Chỉ biết khi mạt thế mới bắt đầu, cô ta suýt chút nữa đã hổ chết một đội quân đóng tại Tây Nam chỉ vì lợi ích của mình, Tướng quân Lưu không hề ủng hộ cách làm của cô ta.
Sau mạt thế, mạng người trở nên vô cùng quý giá, Tướng quân Lưu thật sự càng khó có thể đồng tình với những người tùy tiện không coi mạng người ra gì kia.
Loạn thế sinh anh hùng, thế giới này đã rối loạn rồi, người có năng lực sẽ đứng trên cao, chỉ cần có năng lực, tự mình thành lập căn cứ cũng không thành vấn đề, nhưng cũng không nên làm quá tuyệt tình. Một cô gái tuổi còn trẻ, cả người lại mang sát khí, một lời không hợp lập tức giết người, thật sự khiến lòng người rét lạnh. Khi đó mới chỉ bắt đầu mạt thế, trật tự cũng không hỗn loạn như bây giờ.
Hơn nữa hình như cô ta rất hận quân đội, bằng không cũng sẽ không xuống tay nặng như vậy với Tư Ngang.
Vẻ mặt Tư Ngang không chút biểu cảm nói: “Sớm hay muộn sẽ có một ngày cháu đem tất cả những gì mình phải chịu trả lại cho cô ta!”
Tướng quân Lưu nghe thấy những lời này, liếc mắt nhìn cậu một cái, nghĩ đến đứa nhỏ này đã từng là một người kiêu ngạo đến mức nào, bây giờ bị hại thành như vậy, cậu hận người tên Đào Vi Lan cũng là chuyện bình thường thôi.
Mấy người nói chuyện một lát, thấy Tướng quân Lưu thật sự mỏi mệt, hai người biết ý đứng dậy rời khỏi.
“Hai đứa cứ ở lại căn cứ Ánh Dương thêm mấy ngày đi, đến lúc đó ngồi máy bay đi tới căn cứ Hy Vọng, đỡ phải tiếp tục lăn lộn trên đường.” Tướng quân Lưu nói.
Tư Ngang lập tức nói: “Cảm ơn ông nội Lưu.”
Trì Am: “...”
Nhóc xinh trai này thật đúng là một boy tâm cơ đấy!
Tướng quân Lựu sắp xếp cho họ một căn hộ chung cư ba phòng hai sảnh, ngay cả Lộ Minh và Trần Bằng Oánh cũng đóng gói đồ đạc đến ở cùng Rõ ràng Trần Bằng lánh và Lộ Minh cảm thấy hơi mất tự nhiên, họ không ngờ nhà họ Tư và Tướng quân Lưu lại có qua lại. Tư Ngang đi vào căn cứ Ánh Dương, có Tướng quân Lưu bảo vệ muốn giết chết hay đánh tàn phế hai người họ dễ như trở bàn tay. Hai người vừa lo lắng tính mạng của mình khó lòng giữ được, vừa rối rắm không biết kế tiếp nên làm sao bây giờ.
Lấy địa vị của Tư Ngang, hiện tại hai người họ thật sự chỉ là kẻ dư thừa, hơn nữa mục đích của bọn họ lại không đơn giản, chỉ cần người có đầu óc sẽ không giữ họ ở lại bên cạnh.
Tư Ngang lạnh lùng nhìn hai người kia đứng ngồi không yên, không nói lời nào đã kéo Trì Am vào phòng.
Tất nhiên bọn họ sẽ ở phòng ngủ chính, phòng ngủ chính có cả phòng vệ sinh, trong căn cứ có thiết bị năng lượng mặt trời, mỗi ngày cung cấp điện mười tiếng. Đối với những người vẫn luôn lưu lạc bên ngoài như họ, đây quả thật là thiên đường.
Trong phòng mở điều hòa, cuối cùng không cần dùng cây quạt năng lượng mặt trời nhỏ rồi. Trì Am đi tắm rửa, sau khi đi ra không nhịn được thở dài sung sướng, cô cầm lấy bình nước lên tu ùng ục hơn nửa bình.
Sau khi uống nước xong, Trì Am thấy cậu chủ nhỏ ngồi khoanh chân dưới đất, xem giường như cái bàn đang ngồi dựa vào đó viết cái gì, giống như một đứa trẻ đang làm bài tập trong kỳ nghỉ hè.
Cô ghé lại gần liếc nhìn một chút, sau đó phát hiện mình xem không hiểu.
Trì Am: “...”
Khốn thật chứ, xuyên qua nhiều thế giới như thế, vậy mà trình độ văn hóa của cô còn không bằng một thằng nhóc!
Tư Ngang thấy cô tắm rửa xong, ném bút trong tay đi, cũng tìm quần áo đi vào tắm rửa. Mấy trang giấy tràn ngập công thức cứ tùy tiện đặt ở đó, cô thích nhìn thì nhìn.
Trì Am lại ngắm nghía thêm một lát, phát hiện bản thân thật sự không hiểu, toàn là công thức hóa học, tách ra thì cô vẫn hiểu được, chứ còn ghép lại thì “chúng ta không thuộc về nhau”. Đương nhiên, trải qua nhiều thế giới như vậy, vì hầu như mỗi thế giới đều có mức độ nguy hiểm khác nhau, nên cô đều tăng cường nâng cao vũ lực, còn văn hóa gì đó thật sự không học được nhiều.
Hơn nữa, cô học đại học chuyên ngành tài chính, lúc đó cũng không học mấy thứ này.
Chờ sau khi cậu chủ nhỏ tắm xong đi ra, Trì Am thấy tóc cậu ướt nhẹp, đi lấy một cái khăn sạch lau tóc cho cậu, vừa lau vừa hỏi: “Em có thù oán gì với Đào Vị Lan hả?”
“Ừm.” Cậu trầm mặt trả lời một tiếng.
“Thù gì thế? Nghiêm trọng lắm hả?”
“Đúng!” Cậu vẫn trầm mặt, không trả lời rõ là thù oán gì.
Trì Am thăm dò liếc nhìn, bắt gặp đôi mắt cậu, trong nháy mắt lá gan của cô cũng run lên, cuối cùng chắc chắn cô nàng Đào Vị Lan kia thật sự đụng tới vảy ngược của cậu rồi. Ở trong lòng cậu đã xem cô ta giống người chết mà đối đãi. Có khi giết chết cô ta vẫn không làm cậu chủ nhỏ này hả giận, ít nhất cậu muốn hành hạ cô ta đến độ sống không bằng chết mới thôi.
Cơm chiều vẫn do Lộ Minh nấu.
Phó quan của Tướng quân Lưu đi qua hỏi thăm, cực kỳ chu đáo mà cho người đưa đến rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi mới, đều do trong căn cứ tự sản xuất, số lượng cũng không nhiều muốn ăn cần phải đổi bằng điểm tích lũy, hơn nữa một đống điểm tích lũy lớn cũng chỉ có thể đổi được một mức giới hạn.
Lần này trước mặt bao nhiêu người, Trì Am tựa như chúa cứu thể từ trên trời giáng xuống, giải quyết nguy cơ cho căn cứ, lập được công lớn. Mỗi người trong căn cứ đều biết ơn cô, nên để họ tùy ý sử dụng nguyên liệu nấu nướng tươi mới ở đây.
Lộ Minh ra sức nấu ra mấy món ăn sắc hương vị đầy đủ để lấy lòng cậu chủ nhỏ.
Đáng tiếc cậu chủ nhỏ rất lạnh lùng, vẫn luôn bày ra dáng vẻ một nhóc kiêu ngạo, hoàn toàn không để ý đến bọn họ.
Sau khi ăn cơm xong, cậu chủ nhỏ chăm chỉ trở về phòng tiếp tục viết công thức hóa học của mình, Trì Am nhân cơ hội tìm Trần Bằng bánh và Lộ Minh tìm hiểu về chuyện của căn cứ Tự Do, tập trung vào việc tìm hiểu về người tên Đào Vi Lan.
Hai người họ đều rất thức thời, nói ra tất cả những gì bọn họ có thể nói, khi nói đến người phụ nữ tên Đào Vị Lan, rõ ràng họ có chút không biết nhận xét như thế nào về cô ta.
“Cô ta rất tài giỏi!” Trần Bằng ánh dè dặt nói: “Không ai biết giới hạn của cô ta tới đâu, trong một tháng khi mạt thế mới bắt đầu kia, cô ta đã từng suýt chút nữa lật tung một đội quân, lấy được quyền quản lý căn cứ Tự Do. Lúc mạt thế bắt đầu, cô ta đã thu nhận rất nhiều chiến sĩ cuồng lợi hại, những người đó vô cùng trung thành và tận tâm với cô ta. Nhất là mấy người tâm phúc đi theo cô ta, thực lực bọn họ cực kỳ mạnh, rất nhiều chiến sĩ cuồng đều không phải là đối thủ của họ. Bàng Thiến không phải là người có thực lực mạnh nhất, nhưng lại là người tàn nhẫn nhất, có thể đối với người khác tàn nhẫn nhưng càng đối xử tàn nhẫn với mình hơn. Hai người phải cẩn thận cô ta...”
Trì Am càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, tại sao người tên Đào Vi Lan lại cho cô cảm giác dường như cô ta đã biết mạt thể sẽ đến từ lâu, sau đó làm tốt chuẩn bị nghênh đón mạt thế trước, chờ mạt thể đến thì bắt đầu thể hiện tài năng, không cần kiêng nể bất cứ điều gì.
Chờ Trần Bằng cách nói gần hết, Lộ Minh đột nhiên bổ sung: “Có phải cô cảm thấy có gì không thích hợp đúng không?”
Trì Am “Ừm” một tiếng.
Lộ Minh nói: “Cậu Mai đã từng nghi ngờ Đào Vi Lan có thể dự đoán trước được tương lai.”
Dự đoán trước được tương lai?
Trì Am không khỏi cười rộ lên, so với việc biết trước tương lai, cô càng chắc chắn có lẽ người này là một người trọng sinh.
Hơn nữa là kẻ trọng sinh có thù với Tư Ngang ở kiếp trước.