Tự Ngang đứng dậy cất bước đi tới, hai tay ôm lấy eo của Trì Am, nhìn người đàn ông kia: “Anh không sợ chết ư?”
Viên phi công còn chưa kịp lên tiếng, đột nhiên máy bay rung lắc, sau đó tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên.
Người đàn ông kia chửi rủa một tiếng, rõ ràng đã hiểu ra có người muốn Tư Ngang chết ở trên đường.
Trong lúc máy bay chao đảo, Trì Am vội vã tìm dù nhảy. Ngay sau đó cô phát hiện ra dù nhảy đều đã hỏng, cô đưa mắt nhìn sang viên phi công, muốn cướp của anh ta.
Vẻ mặt của viên phi công rất khó coi, tức giận trừng mắt với Trì Am.
Cô hoàn toàn không đếm xỉa gì đến anh ta, lập tức sử dụng bạo lực cướp lấy, nhưng vừa nhìn thấy thì đã ngây người, bởi vì chiếc này cũng đã bị hỏng.
Xem ra người đứng sau thật sự muốn giết chết Tư Ngang mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Trái lại Tư Ngang tỏ ra rất bình tĩnh, nhìn thấy vậy không nhịn được cười rồi nói: “Xem ra mấy người các anh uống công một chuyến rồi, chủ nhân của anh chắc không ngờ được người phụ nữ Đào Vị Lan này lại tàn nhẫn đến vậy đâu nhỉ?”
Lúc này, máy bay đã nhanh chóng rơi xuống, rung lắc càng kịch liệt hơn, người ở trên máy bay cũng không đứng vững.
“Am Am, chuẩn bị một chút chúng ta nhảy xuống.” Tự Ngang nói.
Trì Am nhíu mày, phát hiện máy bay sắp nổ tung, không còn cách nào khác, cô đành ôm lấy cậu, dùng sức mạnh mở cửa khoang máy bay, nhìn hoàn cảnh bên dưới đều là một vùng rừng núi trập trùng.
Mấy chục giây trước khi nổ, họ trực tiếp nhảy ra ngoài.
Viên phi công kia thấy tình thế bất ổn, cũng không dám ở lại nữa, căng da đầu nhảy xuống theo.
Gió thổi mạnh tới tấp vào mặt, lúc cơ thể rơi xuống mang đến cảm giác mất trọng lượng, khiến người ta rất khó chịu.
m...
Cuối cùng máy bay nổ tung, sóng xung kích của vụ nổ ập tới khiến cho tốc độ rơi xuống của ba người họ càng nhanh hơn, chấn động đến mức khí huyết dâng trào, phổi rung lên, máu tràn ra khóe miệng.
Tư Ngang ọe một tiếng, nôn ra máu nhiễm chất lỏng màu vàng.
Trì Am cũng khó chịu, cô ôm chặt lấy người trong lòng, cơ thể lót ở phía dưới, nặng nề đập mạnh về phía rừng cây bên dưới, mãi tới khi vượt qua chướng ngại trùng trùng, cuối cùng rơi xuống đất. Cô phun ra một ngụm máu, sau đó hai mắt tối sầm rồi ngất xỉu.
Tiếng chim hót líu lo bên tai, ngón tay của Trì Am khẽ nhúc nhích, cô khó khăn mở mắt ra.
Ánh nắng chói lọi của ngày hè khẽ chiếu qua tán cây rơi lên người, Trì Am ngẩn người nhìn những nhánh cây rậm rạp đan xen, một lúc lâu mới nhớ ra đã xảy ra chuyện gì.
Cô vừa định thử động một chút, đau đến mức trước mắt tối đen, Trì Am cắn chặt răng, từng giọt mồ hôi lạnh trượt xuống từ trên trán.
Cô hít một hơi thật sâu, phát hiện không thể nào đứng dậy, đành quay đầu tìm Tư Ngang.
Lúc rơi xuống, cô nhớ mình đã ôm chặt cậu vào lòng. Tuy lúc đó cậu rất cố gắng muốn bảo vệ cô, đáng tiếc sức của cậu không mạnh bằng người đã từng luyện qua “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” như cô. Cộng thêm cơ thể bé nhỏ, vô cùng yếu ớt, Trì Am không dám lấy tính mạng của cậu ra làm trò đùa. Dựa vào việc tu luyện trong khoảng thời gian này, cô cố gắng chống đỡ.
Ngay sau đó, Trì Am nhìn thấy người ngã xuống cách đó không xa, tuy không thấy mặt cậu, không biết cậu thế nào nhưng người vẫn còn sống chắc hẳn không sao.
Cô lại lần nữa hít một hơi thật sâu, sau khi phun bọt máu trộn lẫn chút thịt vụn trong miệng ra, cô nhắm mắt lại, bắt đầu vận hành “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”.
Nội lực rong ruổi khắp cơ thể từng chút một, sau khi tích lũy đến mức độ nhất định, trở thành linh lực bắt đầu nuôi dưỡng các cơ quan bị thương bên trong.
Linh lực vốn dĩ là năng lượng thuần khiết nhất của trời đất, có tác dụng chữa trị vết thương. Lúc này Trì Am cũng không mong chờ có người sẽ phát hiện ra họ, đưa người gần như đã bị liệt như cô đi chữa trị, chỉ có thể chịu đựng như này mà thôi.
Sau khi linh lực trong cơ thể vận chuyển hai vòng, Trì Am nghe thấy giọng của Tự Ngang.
"Am Am!”
Trì Am mở mắt, nhìn thấy đôi mắt màu tím tràn ngập vẻ lo lắng, sau đó cô mở to mắt nhìn cậu thiếu niên đang ngồi xổm xuống trước mặt mình.
“Tư Ngang?” Cô yếu ớt gọi.
Cậu thiếu niên mười hai mười ba tuổi ừm một tiếng, cẩn thận kiểm tra cơ thể của cô, gương mặt tuấn tú lộ rõ sự lo lắng.
Trì Am ngây ngốc nhìn cậu, cảm giác thế giới này vô cùng huyền ảo.
Cậu bé nháy mắt đã biến thành một thiếu niên!
Thoắt một cái, sao nhóc xinh trai đã lớn thêm mấy tuổi thế này, trở thành một thiếu niên nhỏ rôi?
Ngay khi cậu vừa kiểm tra, phát hiện tình trạng cơ thể của cô vô cùng tồi tệ, nét mặt của cậu thiếu niên cũng trở nên ngày càng lạnh lùng, trong mắt đè nén thứ gì đó khiến người ta vừa nhìn thấy, trái tim đã lập tức run sợ.
Trì Am tỉnh táo lại, sợ người đàn ông này thật sự sẽ làm trời làm đất, vội vàng nói: “Chị không sao, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi thôi, tin chị đi.”
Cậu không nói lời nào, trước tiên bón cho cô một ít thuốc, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng sạch sẽ lau mặt cho cô. Trên người Trì Am vẫn còn rất nhiều vết máu đã đóng vảy, thoạt nhìn bẩn thỉu, trông vô cùng nhếch nhác. Chẳng mấy chốc, chiếc khăn tay đó đã bị nhuộm thành màu đỏ, bên trên đều là vết máu, nhìn mà khiến người ta buồn nôn. Những nét mặt của cậu lại không hề thay đổi, thu nó rồi nhét vào túi.
Lúc này Trì Am mới để ý, quần áo trên người của cậu chủ nhỏ... thật sự không vừa người.
Nghĩ cũng phải, rõ ràng là bé trai tám chín tuổi nháy mắt đã lớn thêm vài tuổi, quần áo lại không lớn theo, mặc lên người cậu giống như trộm đồ của trẻ con vậy, nhìn hơi buồn cười.
Cậu dứt khoát cởi cúc áo sơ mi, kéo tay áo xuống, lộ ra vòng ngực gầy gò xinh đẹp. Chiếc quần bên dưới có chặt lại, thoạt nhìn như thế quần jean lửng bó sát, dáng chân rất đẹp khiến cậu trông càng thêm các gầy.
“Em tỉnh lại từ khi nào thế? Có sao không?” Trì Am hỏi cậu.
“Vừa tỉnh dậy, tôi không sao, nhưng còn cô thì có sao.” Gương mặt cậu lộ vẻ u ám.
Trì Am điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt rồi cười nói: “Chị không sao, mấy hôm nữa là khoẻ ngay thôi, em phải tin chị.”
Cậu hừ một tiếng, rất khó tin tưởng cô.
Trì Am nằm dưới đất không cử động được, chỉ mỗi miệng có thể động. Vết thương lần này quả thật quá nặng, sau một lúc, cô không nhịn được nữa, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy, mặt trời vẫn còn chói chang trên bầu trời.
Tư Ngang lấy một chiếc áo giơ trên đỉnh đầu cô, coi như che nắng cho cô.
Vì Trì Am bị thương quá nặng, cậu không dám di chuyển cô, đành tạm thời ở lại trong rừng, rải thuốc đuổi côn trùng xung quanh, đặt thêm vài cái bẫy, chỉ cần có dã thú tới chắc chắn có thể nổ chết chúng.
Cậu quan sát hoàn cảnh gần đó, không có dã thú lớn nguy hiểm nào, có một con suối nhỏ cách đó không xa, một số cây quả dại mọc ở xung quanh, còn thấy xác máy bay rơi xuống gần đó và viên phi công đã ngã chết.
Vì lo lắng một mình cô ở lại trong rừng không an toàn, cho nên cậu cũng không đi quá xa.
Trì Am thấy dáng vẻ bận rộn của cậu, đôi mắt đong đầy ý cười.
Mặc kệ mấy tuổi, người này thật sự rất đáng tin.
Bữa trưa, Tư Ngang ngâm cơm nắm vào trong nước rồi nghiền thành cháo, chậm rãi bón cho cô ăn.
Trì Am ăn được một ít thì không ăn nổi nữa.
Cậu cũng không ép mà nói: “Buổi tối tôi nấu chút canh gà bồi bổ sức khoẻ cho cô.”
Canh gà gì vậy?
Đến buổi tối, thắc mắc của Trì Am đã được giải thích, cô thấy cậu chạy tới chỗ gần đó bắn hạ con chim trĩ đang không hề nhận ra nguy hiểm chỉ bằng một phát súng. Tự Ngang bước tới xách con chim trĩ béo kia lên. Sau khi xử lý nó một cách vô cùng đẫm máu, cậu dùng dao phẫu thuật cắt thành từng miếng nhỏ rồi ném vào trong một cái nồi xấu xí, sau đó rót nước đặt lên lửa nấu.
Cảnh tượng này vô cùng khảo nghiệm năng lực tiếp nhận của người khác, Trì Am chỉ đành gắng gượng chịu đựng.
Cô phát hiện cái nồi kia được làm từ mảnh vỡ của chiếc máy bay, Trì Am hỏi: “Còn viên phi công kia đâu?”
“Chết rồi.” Tự Ngang nói, mặt không chút cảm XÚC.
Trì Am “ồ” một tiếng, trong lòng cũng không chút dao động.
Mùi vị của canh gà rất ngon, hầm khá lâu trái lại cũng có mùi vị, Trì Am uống hai bát canh.
Trăng sáng sao thưa, tiếng côn trùng rả rích trong rừng rậm, một mảnh tĩnh lặng bình yên.
Trì Am nghe tiếng hú của động vật nào đó cách đây không xa, lo lắng nhìn cậu thiếu niên ngồi bên cạnh mình, sau đó hỏi: “Buổi tối liệu có dã thú không?”
“Không sao, tôi đã giăng bẫy ở xung quanh rồi, chúng dám tới thì sẽ nổ tung thành thịt nhão.” Cậu thiếu niên hung dữ nói.
Trì Am: “...”
Trì Am không rối rắm về vấn đề này thêm nữa, mà nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu rồi mở miệng hỏi: “Tư Ngang, sao... em đột nhiên lại biển lớn thế này?”
“Tôi vốn không phải trẻ con.” Cậu nói với vẻ mặt bình thản.
Sau khi Trì Am tiêu hoá xong câu nói này của cậu, không nhịn được mà thở dài.
“Sao vậy? Cô không vui hả?” Trông cậu có vẻ rất không vui, híp mắt trừng cô.
Trì Am bẹp miệng, ỷ vào việc bây giờ cậu không thể làm gì được cô, cô nói: “Đúng vậy, bé trai đáng yêu thế này cơ mà. Sao em lại phải lớn nhanh như thế? Có thể lớn chậm lại chút được không?”
Mãi mãi không trưởng thành thì tốt biết bao.
Cậu cười chế giễu một tiếng: “Cô cứ nằm mơ đi, tôi sẽ lớn nhanh thôi, tới lúc đó...”
Trì Am nhìn vào mắt của cậu, không nhịn được mà rùng mình một cái, da đầu như muốn nổ tung.