Trì Am nằm dưới đất ba ngày, cuối cùng cũng có thể ngồi dậy.
Đương nhiên, chỉ có thể ngồi dậy thôi, chứ muốn đi lại bình thường thì còn cần phải tĩnh dưỡng thêm một tháng.
Nếu loại vết thương này trên người bình thường, chắc phải nằm trên giường một năm rưỡi cũng chưa chắc có thể lành lặn hẳn, giữ được mạng đã là chuyện tốt lắm rồi. Nhưng Trì Am tu luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”, có linh lực dưỡng nội tạng và kinh mạch bị thương, dĩ nhiên không cần tĩnh dưỡng lâu như vậy.
Kiểu linh lực này, thật ra chẳng kém các chiến sĩ cuồng sau khi tiến hoá là bao.
Đến lúc Trì Am di chuyển được, Tư Ngang lại cõng cô, họ tốn mất một ngày, trèo non lội suối tới một căn nhà gỗ cũ kỹ trong núi.
Căn nhà gỗ này vốn là do dân làng cảnh núi xây nên. Bây giờ dĩ nhiên người canh núi không ở đây, cũng không biết sau một thế có đến đây không, hay là bị dị hình ăn mất rồi. Dị hình bình thường thích đi bộ trong các thành phố và thị trấn động dân cư, không hề hứng thú với nơi hẻo lánh ít người đặt chân đến, rất ít thấy bóng dáng của chúng ngoài nơi hoang dã.
Mấy ngày nay, Tư Ngang thả robot ong bay tới lui ở vùng lân cận, thu thập thông tin, thứ có thể tìm thấy ở gần đây nhất chính là căn nhà gỗ mà thôn dân canh núi từng ở này.
Tuy cậu có vẻ không hài lòng với vẻ cũ nát của nó, nhưng tốt xấu gì cũng có thể che mưa chắn gió, tạm thời cũng coi như dùng tạm.
Nơi họ ngã xuống còn cách thôn trang gần đó một đoạn, đường núi đi lại không dễ dàng. Lần này Trì Am bị thương quá nặng, Tư Ngang cũng không muốn di chuyển cô. Hơn nữa cậu càng không muốn trở về thành phố, tránh lại phải dây dưa với đám người ruồi nhặng đáng ghét kia, quyết định tạm thời ở lại đây, đợi cô dưỡng thương ổn rồi hẵng nói.
Căn nhà gỗ này một năm nay không có ai ở, thật sự rách nát đến nỗi gió lùa mưa dột, cũng may nơi này có nước máy. Sau khi mở khóa vòi nước, nước lập tức chảy ra, chắc ống nước này được nối với giếng hoặc con suối trên núi gần đó.
Tư Ngang dọn dẹp căn nhà gỗ sạch sẽ rồi mới bế Trì Am vào trong.
Cách bày biện trong nhà càng tệ hơn, một chiếc giường đơn giản được ghép lại bằng những ván gỗ, đầu giường có một cái bàn vuông nhỏ đã tróc sơn, hai cái ghế hỏng, một cái thiếu chân nên bị nghiêng lệch, trong góc còn có lá chuối đã khô héo, chỉ có mỗi vậy.
Trì Am liếc nhìn, cảm thấy nơi này thật sự không phù hợp với hình tượng của cậu chủ nhỏ, cô vẫn cố gắng mau chóng dưỡng sức khoẻ thật tốt, rời khỏi nơi này thôi.
Trong thời gian Trì Am bị thương, đều là Tư Ngang chăm sóc cho cô.
Tuy trông cậu chỉ là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, nhưng thật ra lòng dạ đã là người trưởng thành, chăm sóc người dĩ nhiên khỏi phải bàn.
Trì Am được cậu chăm sóc như vậy, dần dần không cách nào đối xử với cậu như trẻ con. Điều này khiến cô rất nhung nhớ những ngày tháng sống chung hơn hai tháng qua với nhóc xinh trai.
Lúc đó nhóc xinh trai thật sự rất dễ thương, gương mặt bầu bĩnh cực kỳ đáng yêu. Mỗi lần làm chuyện của người lớn đều sẽ khiến mọi người phải ngạc nhiên.
Buổi tối, Tự Ngang bật cây đèn năng lượng mặt trời nhỏ xinh, lúc cậu lấy nước lau người cho cô, Trì Am bỗng thấy ngại ngùng.
“Cô ngại cái gì? Có phải tôi chưa từng nhìn thấy đâu?” Cậu thiếu niên hờ hững lên tiếng.
Đột nhiên Trì Am cảm thấy câu nói này khá quen thuộc, nghĩ đến những gì mình đã nói với nhóc Tư Ngang xinh trai, cảm thấy người này chắc chắn đang ăn miếng trả miếng với cô.
Cái mà cậu gọi là từng thấy qua, cũng chỉ giúp cô thay quần áo bị dính máu thôi.
Cô ho khan một tiếng rồi nói: “Nhưng khi nhìn thấy em, chị sẽ có một loại áo giác mình đang quấy rối trẻ vị thành niên.”
Gương mặt của cậu lập tức tối sầm, tức giận trừng mắt với cô: “Tôi không phải trẻ con, tôi đã trưởng thành rồi!”
Đáng tiếc bây giờ cậu chỉ là một thiếu niên nhỏ, cho dù tức giận thì cũng không bày ra vẻ uy nghiệm được.
Trì Am “ồ” một tiếng, nhìn gương mặt xinh đẹp của cậu, vẫn là dáng vẻ bé trai. Bé trai ở độ tuổi này cũng rất khôi ngô, mang theo khí chất không phân biệt được nam nữ.
“Thể lúc trước em bao nhiêu tuổi?” Cô tò mò hỏi.
“Hai mươi tám, lớn hơn cô.” Anh vừa đáp vừa cởi đồ của cô ra, lau người cho cô với vẻ mặt không thay đổi.
Đến khi lau tới phía dưới, nói thế nào Trì Am cũng không cho anh động tay.
“Để tôi tự làm đi, tay của tôi có thể cử động.” Trì Am che đồ ngủ của mình rồi nói: “Lần trước tôi cũng đâu có cởi quần của anh, lần này anh không được phép cởi của tôi ra.”
Tư Ngang: “...”
Có lẽ là do bị cô nhắc nhở một câu như vậy khiến anh nhớ tới lịch sử đen tối của mình, Tư Ngang xụ mặt quay người không nhìn cô.
Sau khi Trì Am lau rửa cơ thể sạch sẽ xong, đưa khăn tắm cho cậu thiếu niên đang quay lưng về phía mình: “Tôi lau xong rồi, cảm ơn anh.”
Anh không nói gì, bưng nước đi đổ.
Đợi khi anh quay lại, Trì Am hôn một cái lên gương mặt xinh đẹp của anh, sau đó cười nói: “Khoảng thời gian này nhờ có cậu chăm sóc cho tôi, cảm ơn.”
Tư Ngang ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn mặt cô chăm chủ một lát rồi nói: “Không được coi tôi là tré con.”
“Tôi đâu có, bây giờ tôi đã biết anh là người trưởng thành rồi, anh cứ yên tâm.” Vẻ mặt Trì Am tràn đầy nghiêm túc.
Anh nghi ngờ nhìn cô, ghé lại gần hơn một chút, ngước gương mặt xinh đẹp hướng về phía cô: “Vậy khi cô hôn tôi, không được hôn mặt nữa.”
Trì Am: “...”
Trì Am nhìn gương mặt xinh xắn của anh, cô từ từ ngả người ra sau theo hành động ghé ngày càng gần của anh, sau đó cười gượng: “Anh đừng như vậy. Tôi biết anh là người trưởng thành, nhưng bây giờ anh vẫn đang có dáng vẻ trẻ vị thành niên, tôi cảm thấy rất tội lỗi.” Nếu bây giờ cô là một bé gái loli, chắc chắn cô sẽ nhào lên.
Đáng tiếc bây giờ cô là người trưởng thành, thật sự không muốn đánh rơi tiết tháo.
Vành mắt xinh đẹp khẽ mở to, anh nhìn cô mà vẻ mặt không hề thay đổi, bày ra dáng vẻ như thể cô là kẻ bội tình bạc nghĩa.
Trì Am vội lên tiếng bảo đảm: “Đợi đến khi anh trưởng thành, tôi lập tức hôn anh.”
Anh vẫn nhìn cô chằm chằm với ánh mắt khiến da đầu cô tê dại, một lúc sau mới gật đầu.
Trì Am thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường, mí mắt bắt đầu sập xuống.
Đợi đến khi cô sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cậu thiếu niên bổ nhào tới, nâng khuôn mặt cô lên ra sức hôn xuống đôi môi Trì Am, vừa hôn vừa cắn giống chú chó con vậy.
Trì Am: “...” Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.
Cô vừa mới nghĩ như vậy, chợt phát hiện động tác của anh thay đổi.
Sau khi hôn xong, vẻ mặt anh tỏ ra tiếc nuối nói: “Mình vẫn phải mau chóng lớn lên một chút.”
Trì Am run rẩy nhìn anh, nhớ tới những việc tự tìm chết mà cô đã từng làm, cô càng run lẩy bẩy hơn, lập tức nói: “Anh cứ lớn từ từ thôi. Thật đấy, bây giờ dáng vẻ này của anh rất dễ thương, tôi vừa thấy đã cực kỳ thích, thật luôn!”
Cô xém chút nữa đã thề thốt với cậu.
Cậu chủ nhỏ phì cười, chỉ coi như cô đang nói mở, không thể tin vào những lời người phụ nữ đang nằm giường này nói ra được.
Cậu chủ nhỏ ôm cô chìm vào giấc ngủ, Trì Am vẫn còn đang mặt mày ủ ê, rõ ràng cho rằng thế giới này là thế giới dưỡng thành. Nhóc xinh trai đáng yêu đến mức cô chỉ ước gì anh mãi mãi giữ dáng vẻ dễ thương như vậy, đừng lớn tiếp. Ai dè nhóc xinh trai mà cô cướp trở về lại là một đứa ngụy shota, nháy mắt đã có thể lớn thêm mấy tuổi. Bà cha nó chứ, bị thương quá mà.
Nếu biết đứa trẻ này là ngụy shota, ban đầu còn lâu cô mới tự tìm đường chết mà chàng ghẹo anh.
Họ ở lại căn nhà gỗ trong núi hơn nửa tháng, cuối cùng Trì Am đã có thể đỡ tường xuống giường đi lại được.
Linh lực của thế giới này bị pha tạp, không chỉ khiến tu luyện của cô tiến bộ chậm, ngay cả việc khôi phục nội thương cũng cực kỳ chậm chạp. Trì Am lo lắng thực lực của đám người ở căn cứ Tự Do tiến bộ quá nhanh. Nếu như vũ lực của cô không đuổi kịp, sau này ai sẽ bảo vệ Tư Ngang đây?
Tuy rằng thân phận của Tư Ngang trong các thế giới trước đều vô cùng cao quý, nhưng không có nghĩa thực lực cũng đứng đầu.
Ít nhất lần này anh lại bị một kẻ trọng sinh hổ thành dáng vẻ như vậy, đáng thương vô cùng. Trì Am đã xếp anh vào trong danh sách những người cần mình bảo vệ.
Bảo vệ người đàn ông của mình, nghĩ thôi đã thấy quá rung động.
“Tôi không cần cô bảo vệ!” Tư Ngang không vui nói: “Đợi đến khi tôi khôi phục lại dáng vẻ hai mươi tám tuổi. Tất nhiên tôi có thể tự tay giết chết người phụ nữ họ Đào kia.”
Trì Am tò mò hỏi cậu: “Rốt cuộc làm sao anh và Đào Vị Lan kia lại có thù oán vậy?”
“Ai mà biết?” Tự Ngang sa sầm mặt nói: “Sau khi mạt thể ập xuống, tôi dẫn một nhóm nhân viên nghiên cứu đi thu thập tài liệu dị hình ở gần căn cứ Hy Vọng. Người phụ nữ đó đột nhiên xuất hiện đánh lén tôi, đáng tiếc không thành công. Sau đó cô ta hạ độc vào trong nước uống của chúng tôi. Những nhân viên nghiên cứu đi cùng tôi lúc đó đều bị độc chết, chỉ có mình tôi may mắn sống sót, nhưng không biết tại sao lại biến thành dáng vẻ này.”
Anh nói đến đây, lập tức cảm thấy căm hận.