Dưới ánh đèn, góc nghiêng của anh xinh đẹp tuấn tú vô cùng. Cô gào lên một tiếng, trực tiếp nhào tới, cắn một phát lên cổ của anh, khiến anh nhảy cẫng lên ôm cổ, đỏ mặt tía tai quay sang trừng cô, đôi mắt màu tím thẫm hiện lên hai ngọn lửa.
Trì Am phát hiện mình chơi quá trớn, nhất thời hơi chột dạ, sau đó lại trở nên đúng lý hợp tình: “Anh có biết mẹ tôi mới nói gì không? Bảo anh vẫn là vị thành niên, kêu tôi đừng phát rồ dâm loạn với anh!”
Nghe vậy, ngọn lửa trong mắt anh càng bừng lên, buông bàn tay che cổ ra, chậm rãi nói: “Thật không? Tôi cho phép cô dâm loạn tôi.”
“Ha!” Tài xế già cực kỳ khinh thường kiểu chòng ghẹo này. Cô cầm kiếm lên, không quay đầu lại đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cô không hề lưu luyến rời đi, Tư Ngang nghiến răng, quyết định đêm nay phải cho cô nàng này biết sự lợi hại của mình.
Nơi họ chọn qua đêm là một thôn trang.
Trì Am luyện kiếm trên sân trống một lát, sau đó bưng một bát tiết gà đặc chế vẽ bùa men theo khu vực bên ngoài tuần tra.
Tiết gà được giữ lại lúc nấu bữa tối, Trì Am trộn thêm chút chu sa và máu của mình, điều chế thành máu tươi đặc quánh.
Mất hai tiếng, Trì Am vẽ mấy lá bùa, khi nét bút cuối cùng vẽ xong, một tia linh quang lóe lên, phù trận hình thành bao phủ toàn bộ doanh địa. Chỉ cần là dị hình hoặc nhân loại khác đụng vào phù trận thì sẽ khiến cô cảm nhận được.
Hành động của Trì Am lọt vào mắt mọi người, nhưng chẳng mấy ai biết cô đang làm gì, chỉ có nhóm Nghê Hi, Phương Lạc Chương từng chứng kiến cô đã đánh rơi bùa chú của Đào Vi Lan.
Phương Lạc Chương kích động gần chết, không ngờ Trì Am lại còn biết vẽ bùa. Cậu ta sắp không nhịn được muốn tiến lên hỏi cô có phải là truyền nhân của thiên sư nào hay không. Chẳng lẽ Trì Am chính là truyền nhân thiên sư, ẩn thế cao nhân trong truyền thuyết, cho nên nguyên tác mới không có cô ấy?
Nếu không phải Đào Vi Lan nhận được kịch bản trùng sinh, có được bí kíp truyền nhân thiên sư thì cũng sẽ không mạnh đến thế trong tận thế.
Phương Lạc Chương tự cho là đã biết được lai lịch của Trì Am, kích động vô cùng.
Quả nhiên thế giới này có ý thức của mình, sẽ tự động bổ sung một ít “bug” và điểm không hợp lý.
Sau khi vẽ bùa xong, Trì Am mới về phòng nghỉ ngơi.
Thông qua camera theo dõi, Tư Ngang cũng thấy hành động của cô. Bây giờ thấy cô đã về, mặt không biểu cảm kéo tay cô nhìn ngón tay của cô, chỗ đó còn có vết thương do chính cô gây ra. Anh dùng thuốc đặc chế bôi lên vết thương trên ngón tay cho cô, nói: “Sau này đừng dùng máu của cô, nếu cần máu thì dùng máu tôi.”
Trái tim Trì Am mềm nhũn, không nhịn được mà hôn lên mặt anh một cái, cười nói: “Không được, máu của các anh đều không có linh lực, chỉ có máu của tôi mới có thôi.” Nói rồi, cô nghiêng đầu nhìn anh, hỏi một câu tìm chết: “Có muốn nghiên cứu một chút không?”
Nghe vậy, anh trợn tròn mắt, giận đến mức trực tiếp đẩy cô ngã lên giường…
Đêm khuya, khi con người mệt mỏi buồn ngủ, Trì Am nhận thấy phù trận bị đụng vào.
Cô nhảy lên, cầm thanh kiếm bên cạnh, xuống giường nhảy qua cửa sổ, động tác lưu loát liền mạch khiến Tư Ngang bừng tỉnh không bắt được một cọng lông.
Nhìn người nhảy tới nhảy lui dưới ánh trăng, vẻ mặt của anh trở nên dữ tợn.
Hay lắm, vẫn còn rất khỏe, xem ra anh giày vò còn chưa đủ.
Lúc Trì Am xuất hiện, Chiến sĩ cuồng tuần tra đực mặt ra, càng khó hiểu là khi Trì Am chém một nhát kiếm vào không khí, một người khổng lồ chợt xuất hiện trước mặt họ, nửa thân thể của người khổng lồ bị kiếm chém rơi xuống.
Quá hung ác.
Khi họ cho rằng mình sẽ thấy máu chảy đầy đất thì lại phát hiện nửa thân thể rơi xuống mặt đất biến thành tờ giấy nhẹ bẫng.
Mọi người: =口=!
Bị một kiếm của Trì Am giải quyết, người khổng lồ “bùm” một phát biến mất, nửa thân thể còn lại cũng biến thành tờ giấy nhẹ tênh.
Trì Am đạp chân lên, hơi dùng sức, nó lập tức biết thành một đống giấy vụn, đồng thời cũng đạp tan một tiếng la hét vô hình, sau đó tiêu sái nhảy cửa sổ về phòng một lần nữa.
Tư Ngang ngồi tựa vào bên giường chờ cô, Trì Am nói: “Là Ngự Quỷ Phù.”
Tư Ngang cũng không bất ngờ, nói: “Ả họ Đào rất tiếc mạng, mấy đêm này cô ta sẽ thăm dò trước một chút.” Dừng lại trong chốc lát, cậu hỏi: “Ngự Quỷ Phù? Trên thế giới này thật sự có quỷ hả?”
Trì Am đặt kiếm xuống, đi rửa mặt rồi mới đáp: “Tôi không phát hiện thế giới này có quỷ. Người đã chết là xong hết mọi chuyện, chẳng còn lại chút gì. Nhưng trong Ngự Quỷ Phù đêm nay xác thực phong ấn một con quỷ, không biết cô ta kiếm con quỷ đó ở đâu ra.”
Nói đến đây, trong lòng Trì Am cũng rất buồn bực.
Xuyên việt qua bao nhiêu thế giới, cấu tạo bối cảnh và lực lượng của mỗi thế giới đều khác biệt, cô có thể thăm dò đại khái quy tắc của những thế giới đó, mỗi một thế giới đều nảy sinh quy tắc cân bằng, hệ thống lực lượng tương ứng để duy trì sự phát triển vững vàng của một thế giới.
Ví dụ như thế giới ban đầu mà cô xuyên việt thì có bách quỷ dạ hành, vậy thì sẽ lần lượt xuất hiện thiên sư tương ứng để giữ gìn sự cân bằng cho dân gian. Còn thế giới này không có thiên sư, cho nên Trì Am cũng không thấy nó tồn tại yêu ma quỷ quái, nó là một thế giới cực kỳ khoa học.
Nhưng bây giờ vấn đề đến đây, Đào Vi Lan chẳng những biết thuật pháp thiên sư mà thậm chí cô ta còn kiếm được quỷ.
Người đã chết là hết mọi chuyện, sẽ không biến thành quỷ quái, thế thì cô ta kiếm quỷ ở chỗ nào? Hành vi của Đào Vi Lan khiến Trì Am nhận thấy sự khác thường, thế giới này đã xuất hiện lệch lạc, quy tắc sẽ không cho phép chuyện này xuất hiện.
“Có lẽ cô ta có năng lực chế tạo quỷ nào đó.” Tư Ngang tiếp lời: “Cô ta có một không gian, trong không gian có thứ gì, ngoài cô ta ra không ai hay biết. Tôi vẫn muốn nghiên cứu xem không gian của cô ta rốt cuộc là thế nào, nguyên lý tồn tại của không gian là gì, tồn tại dựa vào đâu. Tiếc rằng không có cơ hội.”
Trì Am liếc anh, phát hiện anh chàng này đang rục rịch, đôi mắt sáng rực giống hệt nhà khoa học điên rồi, bèn im lặng châm nến cho Đào