Irya không biết hai người kia đang nói gì, nhưng nhìn tư thế thân mật của họ, cuối cùng cũng xác định sự thật Tư Ngang có vị hôn thê.
Hơn nữa anh còn cực kỳ thích vị hôn thê của mình.
Ngay cả lịch sử cũng viết vị này rất thích sạch sẽ, nghe nói là người mắc hội chứng thích sạch sẽ giai đoạn cuối, chỉ thích màu trắng tinh, hận không thể khử trùng tất cả những nơi mà mình đi qua. Rất nhiều người phỏng đoán có lẽ là vì bệnh thích sạch sẽ của anh ấy quá nghiêm trọng nên anh ấy mới lựa chọn cả đời không cưới vợ.
Nhưng bây giờ nhìn tương tác giữa họ, làm gì có điểm nào thích sạch sẽ đâu?
Anh chỉ hận không thể ôm vị hôn thê vào lòng, đút đồ ăn cho cô ấy.
Lại một lần nữa, Irya cảm thấy mình bị lịch sử lừa gạt.
“Irya, em đang nhìn gì vậy?” Mặc dù đang trò chuyện với người bên cạnh, nhưng khóe mắt La Thành vẫn không rời khỏi cô ấy.
Cậu chủ Tư bảo anh ta trông chừng cô bé lại lịch thần kỳ này, không thể để cho cô ấy sơ sẩy nhảy nhót tới căn cứ khác, chờ khi nào cậu chủ Tư nghiên cứu rõ ràng mọi thứ trên người cô ấy rồi mới cho cô ấy bay nhảy.
Cho nên mấy ngày nay, La Thành luôn xuất hiện bên cạnh cô ấy với hình tượng là chàng trai ấm áp tri kỷ, thu xếp ăn mặc ở đi lại cho cô ấy một cách thỏa đáng, thành công trở thành anh trai hàng xóm chất phác đáng tin cậy trong lòng cô gái.
Irya hoàn hồn, thấy vẻ mặt quan tâm của La Thành, bèn nói: “Anh La, em không biết thì ra cậu chủ Tư có vị hôn thê cơ đấy.”
“Trước kia bọn anh cũng không biết. Nhưng cô Trì là người rất tốt, bọn anh đều vui mừng vì cậu chủ Tư có người vợ chưa cưới như cô ấy.” La Thành vui vẻ nói.
Sau khi biết tin Tư Ngang đã có vợ chưa cưới, Irya đã tìm người hỏi thăm lại lịch của vị hôn thê, biết cô ấy là cao thủ kiếm thuật, còn là truyền nhân thiện sự của một gia tộc ẩn thế bí ẩn... truyền nhân thiện sự là cái quái gì thế? Tại sao cô hoàn toàn chưa từng nghe nói trên thế giới này còn có sự tồn tại của thiên sự?
Irya gần như cho rằng Trì Am cũng là người xuyên việt như mình, cho nên lịch sử mới không ghi chép về cô ấy. Đương nhiên, xét thấy vụ xuyên việt quá khó tin, cô không cho rằng ai cũng được may mắn như mình, cho nên mau chóng loại trừ giả thiết này.
Cô cảm thấy có lẽ sự tồn tại của Trì Am đã bị lịch sử xóa bỏ vì lý do nào đó, cho nên lịch sử mới không có ghi chép về cô ấy.
Irya lại bắt đầu nghi ngờ lịch sử.
Sau khi nghi ngờ xong, Irya mau chóng tỉnh táo lại. Nếu cô đã đọc phải lịch sử giả đối thì cô có thể tranh thủ cơ hội này nghiên cứu lịch sử chân thật. Ý tưởng này khiến cô vô cùng vui vẻ.
Trước khi tìm kiếm sự thật lịch sử, Irya lại rối rắm một vấn đền khác.
“Anh La, vị hôn thê của cậu chủ Tư thoạt nhìn cũng tầm hai mươi tuổi ấy nhỉ? Nhưng cậu chủ Tư còn trẻ thế này...”
Chẳng lẽ Tư Ngang vốn thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình? Còn nữa, có phải Tư Ngang quá sốt ruột không? Chẳng phải nhân loại ở thế giới này đều phải chờ tới hai mươi mấy tuổi mới kết hôn hay sao? Làm gì có ai mới mười mấy tuổi đã kiếm vị hôn thê cho mình?
La Thành: “... Ha ha, thực ra cũng không chênh lệch mấy tuổi đâu.”
Bản thân cậu chủ Tư còn lớn hơn cô Trì sáu bảy tuổi ấy chứ, cô Trì không ghét bỏ cậu ấy đã là phước đức rồi.
Irya lại hiểu lầm ý anh ta, cho rằng Tư Ngang vốn thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình.
Sau khi tiệc ăn mừng kết thúc, Trì Am kéo người đàn ông đang bực bội rời đi, không thể thiếu một trận dỗ dành, để tránh một ngày nào đó anh thật sự khó chịu, dùng công nghệ đen xử lý hết toàn bộ nam chính nữ chính trong truyện fanfic.
Đừng nghi ngờ, hiện tại bàn tay vàng của anh rất nhiều, muốn xử lý những người đó quá dễ dàng
Trở về biệt thự nhà họ Tư, Trì Am đi tắm nước ẩm, sau đó trèo lên giường nhanh như chớp.
Tư Ngang cũng theo lên giường. Thấy cô quấn chăn che kín cả người, anh không nhịn được buồn cười, bàn tay ấm áp thò vào trong áo ngủ, vừa hôn cô vừa cười nói: “Kiếm thuật của cô lợi hại đến thế, tu luyện đến trình độ này, chẳng phải là nên không sợ nóng sợ lạnh à?”
“Đúng thế, nhưng tôi vẫn thích ổ chăn ấm áp hơn.” Trì Am thành thật thừa nhận, sau đó thở dài: “Sắp đến tết rồi.”
Anh ừ một tiếng, vội vàng châm lửa trên người cô.
Trì Am bỗng run lên, mặt đỏ bừng, bàn tay của tên này lại...
“Am Am, sang năm tôi sẽ mau chóng trưởng thành, đến lúc đó...”
Bỗng chốc, Trì Am không muốn nghe thấy gì nữa hết.