Mãi tới khi ánh nắng nóng rực trên mặt đất của hành tinh Ankara chiếu lên người, Samuel vẫn không kịp phản ứng, tại sao mình lại thật sự cùng người nào đó rời khỏi chỗ ở dưới lòng đất, còn trực tiếp từ bỏ công việc ở quặng mỏ, thậm chí không nói một tiếng với quặng mỏ mà bỏ chạy luôn?
Trì Am đứng trước tảng đá cao chừng hai mươi mét, nói với thiếu niên vẻ mặt hoảng hốt: “Samuel, mau lại đây, nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì trước đã.”
Samuel vẻ mặt phức tạp, ngoảnh đầu nhìn mặt đất cằn cỗi và những tảng đá lõa lộ trên mặt đất ở chung quanh, nơi xa có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng lốc xoáy điên cuồng gào thét, cuối cùng hít một hơi sâu, cất bước đi về phía Trì Am.
Lúc này Trì Am đã biến mất đằng sau tảng đá.
Samuel đi vòng quanh tảng đá một vòng, đến trước kẽ nứt cao bằng một người.
Đứng trước kẽ nứt, dòng khí lạnh lẽo phả vào mặt, hoàn toàn trái ngược với nhiệt độ không khí nóng rực bên ngoài.
Sau khi thích nghi với ánh sáng bên trong, Samuel lập tức thấy Trì Am đang cầm một miếng sắt cắt thịt. Samuel: “…”
Trì Am tiện tay ném miếng thịt vừa cắt xong lên một tảng đá cao nửa mét bên cạnh. Miếng thịt dày vừa dán lên lập tức phát ra tiếng xèo xèo, thoáng chốc trong không khí đã tràn ngập mùi thịt nướng cháy thơm.
Samuel nhận ra loại nham thạch mà Trì Am dùng để nướng thịt là một loại nham thạch đặc thù, sau khi bị nắng phơi nóng sẽ có khả năng hấp nhiệt rất mạnh, dùng để nướng thịt ở bên ngoài rất tiện lợi, hiển nhiên thịt rồng nướng mà hôm qua cậu đã ăn cũng được nướng bằng cách này.
Tâm trạng Samuel vô cùng phức tạp.
Cậu lại nhìn vào bên trong khe nham thạch, phát hiện trong đó chứa rất nhiều thịt rồng một sừng đã được cắt thành khúc. Dễ khiến người khác chú ý tới nhất vẫn là vảy và bốn cái chân to khỏe của rồng một sừng, từ đó có thể thấy được những lời hôm qua Trì Am nói cũng không phải là lừa cậu, mà cậu dùng tư duy trước kia của mình để phỏng đoán nên mới cho rằng cô đang lừa mình.
Trì Am dùng miếng sắt lấy miếng thịt đã nướng chín xuống, đưa một miếng cho Samuel, nói: “Ăn đi. Ăn xong còn phải đi rất lâu đấy.”
Samuel vô thức cầm miếng thịt, nhất thời bị nóng tới mức liên tục hít hà. Nhưng mà thịt rồng sừng vừa nướng xong ngay tại chỗ này mới là ngon nhất, cho dù không cần gia vị thì cũng cực kỳ ngon miệng, nhất là đối với những người quanh năm ăn dịch dinh dưỡng như họ, đã là món ngon tuyệt đỉnh.
Samuel nhìn thẳng vào Trì Am, hỏi: “Hôm qua cô thật sự săn được rồng một sừng à?”
“Không thì cậu cho rằng rồng một sừng tự chết ở chỗ đó chắc?” Trì Am cắn thịt nướng, thịt mềm tươi mới, rất ngon miệng.
Samuel nghi ngờ nhìn cô: “Cô săn bằng cách nào? Toàn thân rồng một sừng đều là vảy cứng, gần như không có nhược điểm, chỉ có thể tiêu hao thể lực của nó. Nếu còn chưa tiêu hao hết, lại gặp phải lốc xoáy với bão cát thì hoàn toàn bó tay.”
“Ai bảo nó không có nhược điểm?” Trì Am chậm rãi nói.
“Chỗ nào?” Samuel kinh ngạc hỏi.
“Nó cũng phải bài tiết chứ, đúng không?”
Samuel: “…”
Samuel nhất thời không muốn hỏi tiếp nữa, cúi đầu ăn thịt.
Cuối cùng cũng lấp đầy cái bụng, hai người chui vào kẽ nứt, chọn mấy thứ cần mang vào trong thành.
Hành tinh Ankara chỉ có một thành phố, mặc dù thành phố này không có nghĩa là văn minh và pháp luật, song vẫn có rất nhiều người hy vọng có thể cư trú ở đây. Trì Am biết vào thành phố cần tiền, tìm chỗ nghỉ chân cũng cần tiền, cho nên họ không thể đi vào với hai bàn tay trắng được, còn phải chuẩn bị thêm.
“Chỗ nào trên người rồng một sừng đáng tiền nhất?” Trì Am hỏi Samuel.
“Đương nhiên là sừng, với cả thịt và vảy của nó, nhưng đáng tiền nhất là sừng. Nghe mấy thợ mỏ nói thì sừng của rồng một sừng có thể đổi được dịch dinh dưỡng và nước sạch dùng trong mười năm.” Samuel nói với vẻ cuồng nhiệt.
Trì Am ừ một tiếng. Quả nhiên đúng như cô nghĩ, sừng đáng giá nhất, cho nên hôm qua cô mới cố tình xách về để tránh bị người khác chiếm lợi.
Sau khi họ thu dọn xong đồ vật cần mang vào thành phố, Samuel tiếc nuối nhìn số thịt và vảy không thể mang theo, lưu luyến nói: “Nếu có nút không gian thì tốt biết mấy…”
Không có nút không gian chứa đựng, chỗ thịt rồng sừng này chất đống ở đây, có một số đã biến chất, qua một ngày nữa sẽ bị hư thối, nghĩ kiểu gì cũng thấy đáng tiếc.
“Còn cần một chiếc xe thay đi bộ nữa.” Trì Am bổ sung thêm.
Mặc dù Samuel rất không muốn đả kích cô, nhưng cũng không thể không nói rõ cho cô biết một chút tình huống: “Vào thành phố thì dễ, nhưng muốn ở lại trong thành phố không hề dễ chút nào đây, nhất là trong thành phố chia thành mấy thế lực, nghe nói ở đó toàn là lính gác, thậm chí còn có lính gác cấp S, đó là một tinh tặc, không dễ chọc chút nào…”
Nói tới đây, cậu lại bắt đầu lo lắng.
Cậu không rõ tại sao Trì Am lại nhất quyết phải vào thành, nhất là khi hai người họ đều là dẫn đường, đến nơi lính gác dày đặc thế này chẳng phải là tặng đồ ăn cho đám lính gác hay sao?
Trì Am không để ý tới cậu, mang theo đồ vật đã chuẩn bị xong, rời khỏi kẽ nứt nham thạch, trực tiếp rời đi.
Samuel đi theo sau lưng cô, hai người đội mặt trời chói chang trên bầu trời, gian nan hành tẩu trên mặt đất có nhiệt độ cao tới bốn mươi độ C.
Mãi tới khi mặt trời bắt đầu ngả về tây, Samuel đã miệng khô lưỡi khô, hai chân cứng ngắc đến mức không còn là của mình. Cậu lau mồ hôi, quay sang nhìn về phía Trì Am xách theo sừng và vảy rồng, phát hiện mặc dù cô cũng chảy mồ hôi, nhưng vẫn thong dong bình tĩnh, hoàn toàn không giống như dẫn đường nhu nhược.
Thấy Trì Am như vậy, Samuel chợt hiểu tại sao cô lại chọn vào thành phố.
Bởi vì cô có thực lực này.
Khi thấy Trì Am nhanh nhẹn lưu loát dùng sừng rồng đánh bay lính gác nửa đường gặp phải muốn cướp sừng rồng, Samuel sững sờ.
Trì Am giơ chân đá văng tên lính gác xúi quẩy bị đánh ngất, đang chuẩn bị rời đi thì chợt nói với Samuel: “Đi lục soát đồ đạc trên người anh ta.”
Samuel đờ đẫn nhìn cô, bị chấn động vì thái độ đương nhiên của cô. Rõ ràng thoạt nhìn tựa như một dẫn đường đã tiếp thu sự giáo dục tốt đẹp, tại sao cô ấy lại cướp đồ của người khác một cách đương nhiên như thế?
Đến khi cô nhắc lại lần nữa, Samuel mới lục soát hết toàn thân tên lính gác xúi quẩy hôn mê, lấy ra những thứ mà mình dùng được.
Một cái nút không gian chưa đầy nửa mét lập phương, một khẩu súng quang năng, một con dao ngắn, một bộ quần áo mặc trên người…
“Quần áo của anh ta thì khỏi.” Trì Am lên tiếng.
Samuel tiếc nuối buông quần áo đã lột được một nửa trên người lính gác.
Trì Am cầm nút không gian, kiểm tra đồ vật bên trong, sau đó đổ hết chúng ra ngoài, nhét một đống vảy rồng được cột bằng dây thừng vào bên trong. Sừng rồng quá dài, không nhét vào được nên đành phải tiếp tục vác theo.
Samuel rối rắm nhìn chiếc sừng một chút, không nhịn được hỏi cô: “Cô cầm nó cả ngày rồi, thật sự không mệt sao? Cần đổi cho tôi xách không?” Thân là một người đàn ông - mặc dù cũng là dẫn đường, nhưng dù gì đi nữa nam dẫn đường cũng khỏe hơn nữ dẫn đường mà nhỉ?
“Không mệt, chút trọng lượng này không là gì hết.”
Samuel im lặng.
Thứ nặng 100 kg mà cô ấy lại bảo không là gì không là gì không là gì…
Mãi tới trước khi mặt trời lặn xuống núi, cuối cùng hai người cũng đến thành phố duy nhất trên hành tinh Ankara.
Từ xa có thể nhìn thấy thành phố sắt thép của thế giới tương lai trong ánh nắng chiều. Trên bầu trời thành phố có một lớp phòng ngự trong suốt, bảo vệ thành phố ở bên trong tựa như một chiếc bát úp ngược, bất kể lốc xoáy hay bão cát cấp bao nhiêu cũng sẽ không ảnh hưởng tới thành phố này.
Trước khi màn đêm buông xuống, rất nhiều người ra ngoài đều nhao nhao trở về thành phố. Trừ một vài người đi bộ, đa số người khác đều điều khiển một loại xe bay nhanh gọn. Loại xe bay này là mẫu xe đã bị đào thải từ mấy trăm năm trước, tuy nhiên tại hành tinh Ankara, nó lại là phương tiện giao thông trọng yếu.
Hai người xếp hàng vào thành cùng với những người đi bộ.
Trì Am vẻ mặt thong dong bình tĩnh, Samuel mặc dù không có biểu cảm gì, song thân thể lại trở nên căng thẳng.
Cậu có thể cảm nhận được những tầm mắt không có ý tốt từ bốn phương tám hướng, nhất là khi phát hiện họ chỉ có hai người, một cô gái và một thiếu niên vị thành niên, lộ vẻ tham lam không hề che giấu đối với chiếc sừng của rồng một sừng trong tay Trì Am.
Một gã đàn ông thân hình cường tráng lại gần, hết lên: “Con đàn bà này, mày dám ăn cắp sừng rồng của bọn tao, mau trả lại đây!”
Nghe thấy câu nói đổi trắng thay đen này, Samuel không khỏi nổi giận, sau khi thấy những người vây quanh theo gã đàn ông này, cậu không nhịn được cười khổ.
Tại Ankara, không có thực lực thì không thể bảo đảm được bất cứ thứ gì, loại chuyện này rất thông thường.
Nhóm người này bao vây chung quanh hai người, những người khác đứng đó quan sát, mặc dù không lên tiếng, nhưng lại lộ vẻ mặt xem trò hay, đồng thời cũng không tin hai người có thể săn được rồng một sừng, đều cho rằng sừng rồng này chắc là họ kiếm được từ chỗ nào đó.
Sắc mặt Samuel trắng bệch, ngay sau đó lộ ra vẻ hung ác như sói.
“Tôi phải vào thành phố, đừng chặn đường.” Trì Am không kiên nhẫn nói.
Vẻ mặt cô lạnh nhạt, mặc dù trên mặt dính đầy bụi bặm và mồ hôi, không hề sạch sẽ, nhưng đường nét gương mặt lại rất xinh đẹp, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ sau khi đã rửa sạch sẽ. Quan trọng nhất, cô là một người phụ nữ.
Phụ nữ cực kỳ hiếm thấy ở Ankara.
Những người kia sao có thể bỏ qua cho cô, cười gian xảo cùng nhau muốn cướp sừng rồng của cô, nhân tiện cướp luôn cả cô.