Trì Am đẩy Samuel ra đằng sau, cầm sừng rồng dài nửa mét trong tay làm vũ khí, sừng rồng sắc bén đâm một phát thủng một lỗ, cuối cùng trực tiếp dùng sừng rồng đánh bay.
Làm xong hết thảy, cô vẫn thong dong bình tĩnh, chống sừng rồng dài nửa mét trên mặt đất, nhìn về phía người chung quanh.
Chung quanh yên ắng, chỉ có tiếng động cơ truyền tới từ nơi xa.
Mọi người im phăng phắc nhìn cô, âm thầm đánh giá sức chiến đấu của cô, trong lúc nhất thời không ai dám đến giành sừng rồng của cô, hoặc là đổi trắng thay đen.
Samuel cũng im phăng phắc nhìn cô. Mặc dù lúc trước trên đường đi đã thấy cô đánh bay tên lính gác kia, nhưng đó là vì tên lính gác đó khinh địch, mà động tác của cô quá nhanh, hoàn toàn không có kỹ thuật gì, khiến cậu tưởng chỉ là trùng hợp. Mà bây giờ, chiếc sừng rồng nặng nề trong tay cô cứ như cây gậy không chút trọng lượng, lại như thần binh lợi khí, một đám đàn ông đều bị đánh bay cứ như người giấy.
Sau khi chấn nhiếp mọi người, Trì Am tiếp tục xếp hàng.
Nộp mấy miếng vảy rồng làm phí vào thành, cuối cùng hai người cũng tiến vào thành phố duy nhất đại biểu cho văn minh trên Ankara.
Sau khi vào thành phố, Trì Am cứ thế xách chiếc sừng rồng, dẫn Samuel đi về phía tiệm tạp hóa thu mua sừng rồng gần đó.
Quá trình bán sừng rồng rất thuận lợi, hiển nhiên chuyện cô ra oai lúc vào thành đã truyền vào trong thành, nhân viên cửa hàng thu mua sừng rồng không dám bắt nạt cô, chẳng những cho cô cái giá cực kỳ công bằng mà còn nhiệt tình giải thích tình huống trong thành giúp cô, chỗ nào có phòng thuê rẻ tiền, chỗ nào có thể ăn món ăn chính cống rẻ tiền nhất, chỗ nào có thể mua được xe bay và vũ khí rẻ tiền…
Sau khi trời tối, cuối cùng hai người cũng vào ở trong một căn nhà bình thường.
Mặc dù căn nhà rất nhỏ, đồ dùng trong nhà không đầy đủ, nhưng Samuel vẫn rất hài lòng, đồng thời còn cảm thấy mọi thứ cứ như đang nằm mơ.
Trì Am cũng hài lòng, bởi vì trong phòng này có hai chiếc giường.
Hôm nay, cuối cùng Trì Am cũng có thể dùng nước tắm rửa sạch sẽ, mặc vào quần áo sạch lúc nãy mới mua.
Sau khi cô bước ra phòng tắm, Samuel lơ đãng nhìn qua, nhất thời ngây người.
Trì Am không để ý tới cậu mà khoanh chân ngồi trên giường, mở quang não bắt đầu loay hoay.
Loay hoay một lát, cô không nhịn được thở dài, nhìn về phía Samuel, lại phát hiện thiếu niên này đang đỏ mặt nhìn mình, không nhịn được nhíu mày, hỏi: “Cậu làm gì đấy?”
Samuel ho khan một tiếng, cố gắng làm cho mình trông bình thường một chút, nói: “Không ngờ cô tắm rửa sạch sẽ xong lại… xinh đẹp cỡ này. Tốt nhất cô đừng ra ngoài với dáng vẻ này, sẽ gặp nguy hiểm đấy. Cho dù họ không biết cô là dẫn đường, nhưng phụ nữ ở hành tinh Ankara rất ít…”
“Biết rồi.” Trì Am vẻ mặt thản nhiên, hỏi: “Trong thành phố này có thể liên kết với tín hiệu bên ngoài không?”
Nghe vậy, cuối cùng Samuel đã biết tại sao cô nhất quyết phải vào thành phố, không phải là chê hoàn cảnh quặng mỏ không tốt, mà là muốn tìm cách rời khỏi hành tinh Ankara.
Ngay từ ban đầu cô đã không nghĩ tới chuyện ở lại hành tinh Ankara.
Cậu lắc đầu: “Tôi không biết. Tháng chín hằng năm sẽ có tinh hạm của chợ đen đến đây mang thức ăn nước uống cho Ankara, đồng thời cũng sẽ mang khoáng thạch Ankara rời đi.”
Hiện giờ là tháng tư, cách tháng chín còn năm tháng.
Trì Am cắn môi, không nhịn được mà lại thở dài thêm lần nữa.
Sau một lúc lâu, cô cất quang não đi, nói với Samuel: “Mau đi tắm rửa rồi ngủ đi, ngày mai chúng ta mua chiếc xe ra ngoài thành phố săn rồng.”
Đi săn rồng thật đấy à?
Samuel âm thầm nuốt nước miếng. Lúc này cậu đã không còn nghi ngờ năng lực của cô. Cậu không biết cô lợi hại đến mức nào, nhưng cả ngày hôm nay, ấn tượng mà cô để lại cho cậu đã hoàn toàn lật đổ ấn tượng của cậu đối với dẫn đường. Thậm chí đôi lúc cậu còn nghi ngờ thực tế cô không phải là dẫn đường, mà là lính gác mới đúng.
Samuel tràn đầy tâm tư và nghi ngờ đi vào phòng tắm tắm rửa, còn Trì Am thì tiếp tục tu luyện.
…
Hôm sau, khi tỉnh dậy, Samuel lập tức thấy Trì Am khoanh chân ngồi trên giường, không biết là đang làm gì.
Trì Am mở mắt ra, rời giường rửa mặt.
Cô chỉnh lý bản thân thật sạch sẽ, mái tóc dài búi lên cao, dùng một cây gậy kim loại nhỏ cố định búi tóc, mặc một bộ thường phục lưu loát, cứ thế cùng Samuel ra ngoài.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh thẳng thắn của cô, Samuel không nhịn được mà liếm môi.
Quả nhiên, vừa bước ra khỏi cửa, họ đã nhận được sự chú ý từ bốn phương tám hướng, còn có rất nhiều tầm mắt xấu xa, những ánh mắt đó cứ như muốn lột sạch quần áo của người ta, hết sức ghê tởm.
Trì Am làm như không nhìn thấy gì, xuyên qua đám đông.
Đột nhiên, cô dừng bước.
Samuel thấy cô nhìn chằm chằm một chỗ cách đó không xa, không nhịn được cũng nhìn qua, lập tức thấy trên màn hình 3D chỗ quảng trường đang chiếu một đoạn video chiến đấu.
Trong video có hai lính gác đanh cách đấu. Một người đàn ông mặc quân phục màu đen tựa như một con liệp báo màu đen, dễ dàng hạ gục đối thủ, gương mặt tuấn mỹ đến mức khiến người ta nghẹt thở lộ vẻ bễ nghễ. Lúc anh ngẩng đầu, máy quay cho anh đặc tả, thậm chí có thể nhìn thấy đôi mắt màu tím đậm lạnh lùng sâu thẳm của anh…
“Chị Trì, sao vậy?” Samuel hỏi, tự giác dùng kính ngữ đối với cô.
Mãi tới khi video chuyển sang chiến đấu của nhóm lính gác khác, Trì Am mới thở hắt ra một hơi, hỏi: “Hai lính gác trong đoạn video vừa rồi là ai?”
Samuel mờ mịt. Cậu chưa bao giờ chú ý tới chuyện này nên đương nhiên không biết.
Một người đàn ông xem video bên cạnh trả lời: “Là Hoàng thái tử và con trai của Nguyên soái Flint. Đây là video họ từng tham dự giải cách đấu mười năm trước.”