Dơi là động vật hoạt động về đêm, thuộc loại gặm nhấm. Thực đơn của nó là các loại côn trùng như muỗi, bướm, cũng có một số ít loài dơi ăn quả, hút máu động vật khác, thậm chí là ăn chút thực vật gì đó.
Nhưng xét thấy động vật thế giới này đều biến thành khổng lồ, không ngoại trừ đám dơi này chính là loại hút máu. Thể tích chúng nó lớn như vậy, rất có thể sẽ hút khô người ta.
Mọi người thấy đám dơi chúc đầu treo ngoài huyệt động thì chỉ có thể cầu nguyện chúng nó đừng ra ngoài ban ngày.
Dưới sự dẫn dắt của Cố Duy, một đám người cẩn thận xuyên qua cửa cốc.
Cửa cốc nơi này không giống nơi bọn họ tiến vào, địa hình là trên hẹp dưới rộng, lưng núi hai bên nghiêng nghiêng chụm thành chữ bát*, bề rộng chừng năm, sáu mét, cao tới mười mét. Mà con đường này cũng dài vô cùng, ước chừng hơn ngàn thước. Bởi vì ánh mặt trời không chiếu vào được nên xung quanh có vẻ âm u, ẩm ướt.
(*: chữ bát - 八)
Chân dẫm trên mặt đất có thể dẫm tới lá mục và bùn đất ướt át, xung quanh yên ắng vô cùng, chỉ nghe được âm thanh gió thổi qua.
Hoàn cảnh như vậy khiến người ta chợt cảm thấy khí lạnh từng cơn.
Bỗng, Cố Duy xé họng hét lên: “Mau trốn đi!”
Mọi người theo bản năng tìm kiếm nơi có thể trốn được gần đó. Đây là phản xạ có điều kiện bọn họ bị mấy ngày này rèn luyện ra. Chỉ cần có người ra tiếng cảnh báo, không cần biết xảy ra chuyện gì, cứ tìm chỗ trốn đảm bảo không sai.
Trong lúc vội vàng, Trì Am túm Lạc Khả trốn đến một chỗ vách núi hãm vào nửa mét, những người còn lại cũng giống bọn họ, hoặc là tránh trong khe núi, hoặc là trốn tới sau tảng đá bên cạnh. Bởi vì sự cố quá bất ngờ, không cách nào tìm nơi trốn lý tưởng hơn, chỉ có thể tạm chấp nhận.
So với chúng động vật khổng lồ trong thế giới này, nhân loại có vẻ quá mức nhỏ bé, trong thời khắc mấu chốt gặp phải chuyện gì cứ trốn đi là được.
Vừa trốn xong, chợt nghe từng tiếng loạt soạt vang lên. Bọn họ có ấn tượng với âm thanh này, vừa nghe thấy không khỏi tê cả da đầu.
Ánh sáng xung quanh rất mờ, dưới ánh sáng u ám như vậy, bọn họ thấy được bóng một con rắn thật lớn từ xa trườn tới.
Cả đám người gần như nín thở nhìn con rắn kia càng ngày càng gần, đáy mắt lộ ra hoảng sợ. Mãi tới khi con rắn kia lộ ra diện mạo thực sự… Nó có hình thể lớn tương đương con rắn bọn họ gặp hôm trước, thong thả trườn tới. Thân thể to lớn tạo ra bóng ma dày đặc đè nặng lòng người.
Con rắn khổng lồ như ngửi được cái gì, lưỡi rắn ngo ngoe trong không khí, sau đó chợt cuốn thẳng vào khe hở bên cạnh. Cứ như vậy, một người bị lưỡi rắn của nó cuốn lên.
Người kia còn không kịp kêu thảm ra tiếng đã bị con rắn khổng lồ kia nuốt chửng như nuốt một con sâu nhỏ.
Rắn lớn dùng lưỡi tra xét xung quanh, những người trốn không sâu đều bị nó dùng lưỡi rắn cuốn ra nuốt chửng, nháy mắt đã có ba người bị nuốt.
Ngay sau đó, đàn dơi trên đỉnh đầu cũng phát ra âm thanh lao xao.
Mãi tới lúc này mới có người nhớ ra, rắn là thiên địch của dơi. Con rắn lớn này chắc hẳn tới đây vì đám dơi, nào biết có đám người trốn ngay trên đường nó đi qua…
Khoảnh khắc đám dơi vỗ cánh bay ra khỏi hang động, Cố Duy bước ra khỏi nơi trốn, hét lên với mọi người: “Chạy mau!”
Trì Am và Lạc Khả cũng chạy khỏi nơi ẩn nấp. Ở đây rõ ràng không có không gian nào có thể ẩn nấp hoàn toàn, khe núi cũng quá nông, hoàn toàn không ngăn được con rắn khổng lồ và bầy dơi này. Không còn cách nào khác, đám người đành phải mạo hiểm chạy xộc ra.
Cơ thể to lớn của con rắn kia trượt ngay bên cạnh. Đám người ghé sát vách núi, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, có vài người vô ý ngã sấp xuống đều bị cơ thể to lớn của con rắn nghiền thành thịt nát, tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng.
Trì Am không rảnh bận tâm điều gì khác, cùng Lạc Khả liều mạng chạy về phía trước, may là không gian này cũng không đủ lớn với con rắn kia, nó không thể xoay người, không cần quá mức lo lắng nó quay đầu đuổi tới. Nhưng cơ thể nó lại quá khổng lồ, cho dù nó chỉ lướt qua thôi, nếu không cẩn thận để cơ thể nó nghiền tới thì xương cốt cũng nát nhừ.
Phát hiện con đường đằng trước càng ngày càng hẹp, cơ thể con rắn đều dán sát tới vách núi. Vì không bị nghiền thành thịt nát, Trì Am và Lạc Khả bám vách núi đi lên phía trên.
Mãi tới khi con rắn đuổi theo đàn dơi đi ngang qua rồi, hai người mới nhảy xuống, tiếp tục chạy về phía trước.
Dần dần, cuối cùng cũng đi tới lối ra, khoảnh khắc vừa lao ra ngoài, ánh mặt trời rọi xuống.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là bọn họ đã an toàn.
Khi nhìn thấy mấy “ngọn núi rắn” ngoài lối ra, một đám người vừa chạy trối chết lại theo bản năng ngừng thở.
Lối ra là một mảnh đầm nước tươi tốt, liếc mắt nhìn đại một nơi là có thể thấy rắn cuộn thành đoàn khắp nơi trên mặt đất. Cho dù là loài rắn có hình thể bình thường, nhưng một lúc thấy nhiều rắn cuộn tròn ở vách núi như thế đều khiến người ta sởn gai ốc, huống chi mỗi con rắn ở đây đều to như xe con… Cơ thể chúng nó cuộn tròn lại chẳng khác nào một ngọn núi nhỏ, thật sự dọa chết người.
Toàn bộ mọi người dán sát vào vách núi đá, hoảng sợ nhìn mấy tòa núi rắn kia.
May là đám rắn này thoạt nhìn rất lười biếng, cũng không biết chúng nó phát hiện đám người vừa chạy ra khỏi sơn cốc hay không, không nhúc nhích chút nào.
Giằng co hơn mười phút, Cố Duy mới thử thăm dò dán vào vách núi dịch sang bên cạnh.
Một con rắn cách đó không xa bất chợt ngẩng đầu lên, Cố Duy vô thức dừng lại.
Lại đợi mười phút nữa, nhận ra con rắn kia không có thêm động tác gì, mọi người mới âm thầm thở phào. Sau đó chỉ thấy Cố Duy và Durer nhẹ nhàng dịch xuống chân núi, những người khác nối bước bọn họ.
Mãi tới khi rời khỏi địa bàn của bầy rắn, tránh dưới một gốc cây cổ thụ thoạt nhìn có tới trăm tuổi, đoàn người mới ngồi phịch xuống đất.
Lần này, chỉ có ba mươi người bình an trốn ra.
Ngày thứ năm sau khi vào Brisu, nhân số sống sót chỉ còn lại ba mươi.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa đã an toàn.
Cố Duy đứng lên nói: “Tuy đã rời khỏi sơn cốc rồi, nhưng tôi cũng không biết nơi khác có an toàn không hay sẽ nguy hiểm hơn nữa! Tốt nhất là nhân dịp trời còn chưa tối tìm một nơi an toàn. Bằng không ban đêm cũng rất nguy hiểm.”
Mọi người không có ý kiến.
Ba mươi người có thể trốn tới nơi này, ngoại trừ thực lực cũng là có chút vận may thêm vào. Nhưng bọn họ càng tin tưởng vững chắc thực lực của mình, tại thế giới này, chỉ có nỗ lực mới có thể sống sót.
Cố Duy vẫn làm đầu tàu gương mẫu, dẫn mọi người đi dọc chân núi xuống dưới, vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, còn cần đúng lúc tránh đi đám động vật to lớn kia.
Khi nhìn thấy một con vật đang ăn cỏ, một người không nhịn nổi thốt lên: “Đây là con thỏ à?”
Con thỏ mà to như con khủng long, trông hãi hồn khiếp vía vô cùng.
Ngoại trừ thỏ to như khủng long ra còn có cả hươu sao to như khủng long. Nếu không phải ngoại hình chúng nó quen thuộc như vậy thì bọn họ hầu như không thể xác định đám động vật to như khủng long này chính là con vật bọn họ biết. May là thỏ hay hươu cũng đều là động vật ăn cỏ tính tình hiền lành. Ít ra không ăn sâu.
Con người đứng trước mặt động vật thế giới này chính là sâu nhỏ.
Trời nhanh chóng tối sầm.
Trước khi ánh sáng tắt hẳn, Cố Duy dẫn bọn họ tới hang thỏ qua đêm.
Tuy là hang thỏ, nhưng thỏ của thế giới này khổng lồ như vậy, diện tích hang thỏ cũng rất khả quan. Cách vách là cả gia đình thỏ, bọn họ ở tạm một ngách hang chúng nó không dùng tới, cảm thấy vô cùng vi diệu.
Không thể ngờ được lại có một ngày hang thỏ cho bọn họ cảm giác an toàn lớn như thế.
Tuy mùi trong hang thỏ không dễ ngửi chút nào, nhưng lúc này không ai ghét bỏ. Dù sao bọn họ lăn lộn trong sơn cốc nhiều ngày như vậy cũng chưa tắm lần nào. Mỗi ngày chỉ rửa sơ qua một chút, mỗi người đều tản ra mùi vị khác nhau, dù là phụ nữ cũng vậy.
Trì Am đặt nhánh cây làm kiếm xuống đất, lấy một quả đào trong chiếc ba lô bẩn đến mức không thể nhìn ra màu sắc của mình ra gặm ăn.
Những người khác cũng đều đang tìm đồ để ăn, có vài người đã đánh rơi ba lô trong lúc chạy trốn, chỉ có thể nhịn đói nhìn người khác ăn.
Mấy quả đào xuống bụng, cố gắng dằn bụng lắm rồi nhưng Trì Am vẫn đói không chịu nổi. Mấy ngày này đều là chạy trối chết, lại thêm cường độ tu luyện nhiều, lượng vận động tăng lớn khiến sức ăn cũng mạnh lên. Vậy nên mỗi ngày cô đều ở trong trạng thái ăn không đủ no.
Cảm giác ăn không đủ no rất khó chịu, ngày nào Trì Am cũng phải đau khổ chống đỡ.
Lạc Khả biết sức ăn của cô, đưa một quả anh đào cho cô.
Trì Am từ chối: “Cô ăn đi, càng ăn nhiều thì càng thêm đói.”
Lạc Khả thấy cô không muốn nhận nhân tình của mình cũng không so đo, vừa gặm anh đào vừa nói: “Chỉ cần nghĩ đến cách vách có một đàn thỏ là em đã muốn ăn thịt thỏ kho tàu. Trước kia còn chê thỏ chẳng có mấy miếng thịt mà gặm, giờ bảo em gặm xương tôi cũng chịu.”
Nhiều ngày như vậy bọn họ đều dùng quả dại lấp bụng, một đám người tới từ thế giới văn minh, trước nay chưa từng đói bụng, giờ chỉ cần nhớ tới đồ ăn ngon trước kia là người nào người nấy hai mắt đều xám ngắt.
Đáng tiếc, sự thật là chỉ có một đống quả dại này thôi, tuy cũng no bụng, nhưng gặm nhiều ngày như vậy đã chán ngấy rồi.
“Thỏ trong thế giới này chắc rất dễ giết chết nhỉ?” Một người nói thầm.