Trì Am nhìn qua đó, thấy là Giles, không khỏi bất ngờ nghĩ vậy mà Giles còn có thể may mắn trốn ra được. Ai cũng hơi giật mình. Người thanh niên này phản ứng vừa kịch liệt lại xúc động. Nhưng tố chất thân thể không tồi chút nào, lần nào cũng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Ngoại trừ Giles ra còn có Susanna yêu kiều yếu ớt cũng là một người may mắn. Hoặc nên nói là may mắn của cô ta thành lập dưới sự giúp đỡ của mấy người đàn ông khác cộng lại. Trong lúc chạy trối chết, ít nhiều nhờ mấy người đàn ông thay phiên vác Susanna mới khiến cô ta bình an trốn tới.
Lúc này, trong số ba mươi người sống sót cũng chỉ còn lại bốn cô gái. Susanna, Trì Am, Lạc Khả và một người phụ nữ tên Lộ Nhã.
“Dùng cái gì giết?” Christopher hỏi.
Susanna oán giận: “Cả đám người chúng ta đều không có lấy một con dao. Cũng không biết đám người đưa chúng ta tới nghĩ thế nào nữa.” Tốt xấu cũng phải chuẩn bị hành lý cho bọn họ chứ, cứ thế quăng người tiến vào, chẳng trách người chết nhanh như vậy.
“Không thể mang vũ khí vào Brisu.” Cố Duy chợt lên tiếng.
Cả đám người nhìn qua, vô thức hỏi: “Vì sao chứ?”
Cố Duy lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, tôi chỉ nghe người ta nói thế. Động vật sinh hoạt tại thế giới cực kỳ mẫn cảm với vũ khí từ thế giới khác, mang vũ khí tiến vào sẽ thành mục tiêu hàng đầu chúng công kích.”
Ngẫm lại đám chim to như máy bay, rắn to bằng ô tô, cộng thêm đám động vật lông xù to cỡ khủng long cùng nhau xông tới… hoàn toàn không cần tấn công, chỉ cần đè là có thể đè chết bọn họ rồi. Vừa mới nghĩ tới đó là trước mắt đã biến thành màu đen, rốt cuộc cũng hiểu vì sao không ai trong số bọn họ có thể mang theo vũ khí sử dụng được.
So với cuộc trường chinh của Hồng Quân công nông Trung Quốc năm đó còn đáng thương hơn.
Trì Am giờ mới hiểu vì sao rõ ràng Cố Duy có chuẩn bị mà đến nhưng trên người lại không mang theo vũ khí công nghệ cao nào. Thế giới vô vực thật sự thần bí đến quái dị.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ tay không sinh tôn tại thế giới này?” Christopher không nén được tuyệt vọng.
“Không.” Durer xen miệng: “Chỉ cần tìm được nơi con người tụ cư là có thể mua vũ khí ở đó.”
“Mua? Dùng cái gì mua?” Một người hỏi.
“Đến lúc đó sẽ biết.”
Một đêm này, đoàn người nhỏ giọng thì thào rồi cứ thế thiếp đi. Gian nan sinh tồn năm ngày liên tiếp khiến đoàn người tới từ xã hội văn minh này đã quen ngủ màn trời chiếu đất, chỉ cần trải chút cỏ xuống đất là có thể vượt qua một tối. Đây là chuyện trước kia bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
May là tuy động vật thế giới này đều to lớn không tưởng được, nhưng không có muỗi hay côn trùng có hại gì đó. Ít ra bọn họ trải qua nhiều ngày như vậy mà không cần trải qua đau khổ khi bị muỗi đốt.
Động vật thế giới này to lớn như vậy, nghĩ tới chuyện muỗi cũng to như con trâu là thấy bi ai rồi được không?
Khi ánh nắng từ cửa hang chiếu vào, mọi người đồng loạt tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh lại, cả đoàn người ngây ngẩn nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa hang, lặng yên không nhúc nhích, mãi đến khi Cố Duy và Durer mang quả dại có thể ăn trở về mới thôi.
Cố Duy đến nơi nào đều sẽ làm hết phận sự, tìm kiếm đồ có thể ăn ở gần đó. Tuy chỉ có quả dại, nhưng có anh ta xem xét thì ít ra cũng tránh cho mọi người chịu cảnh ngộ độc thức ăn. Có rất nhiều thực vật trong thế giới này đều là loại mà người thường không biết, cây cối sinh trưởng rất tốt, quả lớn nặng trĩu, chỉ không biết có thể ăn hay không.
Có Cố Duy ở đây, bọn họ tối thiểu không cần lo đói bụng.
Trì Am rót chút nước trong chai ra rửa mặt, gần hang thỏ không có nguồn nước, lại không dám đi xa quá, chỉ có thể dùng cách này. May là tài nguyên nước của thế giới này rất phong phú, không cần lo thiếu nước.
Sau khi đoàn người lấp đầy bụng thì liền rời khỏi hang thỏ, tiếp tục lữ hành.
Cây cối vùng này vẫn tươi tốt vô cùng, dọc theo đường đi có thể thấy được lực sinh mệnh của thực vật thế giới này ương ngạnh vô cùng. Cho dù phải chịu bao nhiêu động vật to lớn đạp gãy hoặc làm cho dập nát, chúng nó đều có thể tự mình sinh trưởng cuồng dã.
Nhưng ngoại trừ vài loại thực vật bình thường, bọn họ còn thấy được rất nhiều thực vật quái lạ. Không chỉ bề ngoài kỳ lạ, quả của nó cũng kì lại vô cùng. Ví như một gốc cây chỉ có một thân cây trơ trọi khô quắt, nhưng tán cây lại nở rộ như ô xòe, treo lủng lẳng trái cây to như bóng rổ, vỏ ngoài trái cây này như thịt quả thanh long trắng vậy.
Thật sự không biết cây này là gì, cũng không ai dám ăn, ngay cả Cố Duy luôn thể hiện ra rất có tự tin cũng không giải thích được.
Động vật to lớn và thực vật kỳ quái hình thành nét đặc sắc của Thế giới vô vực.
Khi mọi người gian nan đi tới trước, cả mặt đất bất chợt rung lên. Phản xạ đầu tiên khiến bọn họ nghĩ tới động đất. Đang nghĩ như vậy thì thấy một con động vật lông mềm từ xa chạy về phía bọn họ.
Đó là một con sư tử đực màu vàng, sư tử đực lao nhanh giữa rừng cây, tứ chi không ngừng dẫm gãy đám cây cối to lớn, rừng rậm vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Sau đó, đoàn người may mắn nhìn thấy hình ảnh sư tử đực bắt thỏ.
Sư tử đực to như khủng long bổ nhào vào người con thỏ cũng to như khủng long, khi hình thể hai con vật ngang hàng, con thỏ chưa chắc đã không có sức phản kháng, nó nhảy lên, chân sau mạnh mẽ đạp thẳng vào mặt sư tử đực.
Trận chiến giữa thỏ và sư tử chẳng khác nào bão cấp mười hai càn quét và Godzilla chiến đấu, cây cối cả khu rừng đều bị bứng khỏi mặt đất rồi ngã xuống, cuối cùng thắng lợi vẫn thuộc về sư tử đực ăn thịt, con thỏ trở thành đồ ăn cho sư tử.
Sư tử đực kéo một con thỏ to ngang hình thể mình rời đi.
Mãi tới khi xung quanh gió êm sóng lặng, đám người mới ra khỏi nơi ẩn náu, kinh hãi nhìn rừng cây bị phá hủy.
Một lúc lâu sau, Cố Duy mới nói: “Đi thôi.”
Ngoại trừ hai chữ này, anh ta cũng không biết nên nói gì, mà mọi người cũng không cần anh ta nói cái gì. Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã hiểu rõ ràng sự nguy hiểm của thế giới này là như thế nào. Không cần biết là động vật khổng lồ hay những đồng bạn không ngừng chết đi đều nhắc nhở bọn họ sự nguy hiểm của thế giới này.
Trừ thích ứng ra, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.