Trì Am thấy hai người này, đặc biệt là nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi như máu của anh nào đó thì vội vàng thả Lạc Khả bị mình kẹp trên tường xuống.
Cô muốn nói đừng hiểu lầm, nhưng mà hai cô gái có thể làm chuyện gì khiến người ta hiểu lầm cơ chứ?
Nhưng vừa nhìn vẻ mặt anh thì cô đã nghẹn họng, nói không nên lời.
So ra thì Lạc Khả bình tĩnh hơn nhiều lắm, chỉ là nét mặt tái nhợt cực kỳ.
Lạc Khả yên lặng lùi về phía sau, nhìn hai người đàn ông vừa xông tới. Khi ánh mắt chạm phải đôi con ngươi giận bừng bừng kia, cô ta gần như ngửi được mùi máu tươi từ đối phương. Từ lần đầu gặp người đàn ông này, Lạc Khả đã cảm nhận được đối phương là kẻ điên đi ra từ cảnh giết chóc, nguy hiểm vô cùng, tựa như một binh khí hình người, tốt nhất không trêu vào.
Vậy nên trước giờ cô ta đều cẩn thận tránh đi đối phương, dù cùng tham gia săn bắn cũng gắng sức rời xa một chút.
Lạc Khả cũng không ngờ đối phương sẽ trực tiếp tới nơi này, đứng gần như vậy, mùi máu tươi và khí thế giết chóc nồng đậm trên người anh khiến cô ta gần như không thở nổi.
Người như Lạc Khả cực kỳ nhạy cảm với máu tươi và bóng tối, đồng thời càng không dám tiếp cận.
Đôi mắt đỏ tươi của anh liếc thoáng qua Lạc Khả, sau đó bước từng bước tới, kéo Trì Am trực tiếp rời đi.
Trì Am ngoan ngoãn theo sát, còn quay đầu nói với Lạc Khả: “Lần sau tôi lại đến tìm cô nha.”
Lạc Khả cũng không đáp.
Mà Tư Ngôn nghe được lời này thì không nhịn được cười khổ, loáng thoáng hiểu được mục đích hôm nay Trì Am tới tìm Lạc Khả. Anh ta suy nghĩ không sai, chuyện này không dễ làm.
Trì Am bị người đàn ông lôi ra phòng sau của Lạc Khả, sau đấy bước từng bước nấc thang, thẳng một đường đi vào trong sơn cốc.
Trì Am ho khan một tiếng: “Sao tự nhiên anh lại đến đây?”
Tư Ngang lạnh mặt không nói gì.
Bởi vì là ban ngày, trong sơn cốc không có người hoạt động, mà chỉ cần có người nhìn thấy hai người họ thì đều cảnh giác tránh đi thật xa. Tuy rằng một năm này Tư Ngang không mất khống chế nổi điên, nhưng sự điên cuồng của anh lúc trước và những chuyện anh đã gây ra đều khắc sâu trong trí óc mọi người, dẫn tới người trong sơn cốc đến giờ vẫn rất sợ anh.
Hai người đi vào một lùm cây sinh trưởng tươi tốt, Tư Ngang mới bất chợt lên tiếng: “Vừa rồi hai người đang làm cái gì?”
Trì Am mặt không đổi sắc: “Em đang luận bàn với cô ấy mà, ai biết anh đến bất ngờ như vậy.”
“Thật không?” Tư Ngang châm chọc khiêu khích: “Anh không biết thì ra còn có thể dùng tư thế như vậy để luận bàn cơ đấy. Ai không biết còn tưởng em ép buộc người ta cái gì.”
“Cô ấy là con gái, em có thể ép buộc cô ấy cái gì?” Trì Am trưng ra vẻ mặt chính khí, đáy lòng oán thầm, hai đứa con gái có thể làm cái gì chứ?
Tư Ngang dùng đôi mắt đỏ như mắt thỏ kia nhìn cô chằm chằm, vẫn nghi ngờ như cũ.
Trì Am có hơi không chịu nổi, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, sao anh biết em ở đâu vậy?”
Mặt Tư Ngang lạnh tanh: “Trên người em có mùi của anh, anh có thể truy tung đến.” Dứt lời, vẻ mặt anh cũng âm trầm xuống.
Trì Am: “... Anh là chó à?”
“Không phải em là người rõ nhất anh có phải chó hay không à?” Mặt Tư Ngang càng banh chặt hơn, lạnh lùng nói: “Tốt nhất em đừng có lừa anh, bằng không…”
Trì Am vô tội nhìn anh.
Thấy anh vẫn banh chặt mặt mày không chút thay đổi, trông vô cùng đáng sợ, Trì Am vội vàng dính lên vuốt lông, nắm tay anh cùng ra khỏi sơn cốc, vừa đi vừa nói: “Vừa rồi anh tìm Tư Ngôn làm gì thế?” Không phải anh ấy vẫn luôn không để Tư Ngôn vào mắt à? Nếu không phải người này tự nhiên đi tìm Tư Ngôn thì Trì Am cũng sẽ không có cơ hội đi tìm Lạc Khả.
Bình thường hai người như hình với bóng, ngay cả vợ chồng cũng không dính ngấy như bọn họ, không có chút không gian riêng tư nào. Nếu không phải cô và người đàn ông này cùng nhau vượt qua mấy đời, quen dần sự tồn tại của anh thì cứ ở chung thế này chắc sẽ suy sụp mất.
“Tìm cậu ta hỏi chút chuyện.” Tư Ngang thản nhiên nói.
Trì Am thấy anh không muốn nói thì cũng không hỏi lại.
Chờ buổi tối trở về ăn cơm, cô trực tiếp hỏi Tư Ngôn.
Đôi đũa giữa không trung của Tư Ngôn chợt cứng đờ, làm thế nào cũng không hạ xuống đồ ăn được, cuối cùng đành gục đầu vào cơm trắng, hàm hồ nói: “Thật ra cũng không có gì…”
“Không có gì là cái gì?” Trì Am muốn hỏi đến cùng mới thôi.
Tư Ngôn quay đầu nhìn về phía đại nhân nhà mình, thấy ngài ấy đang dùng cặp mắt thỏ kia nhìn mình chằm chằm thì lập tức hiểu ý, đành áy náy nhìn về phía Trì Am, hy vọng cô hiểu chỗ khó xử của mình.
Trì Am cũng thật sự không làm khó anh ta nữa.
Tình huống hiện tại rõ ràng là hai người đều có chuyện lừa dối người kia, ai cũng không chịu nói.
Về phần chuyện lừa gạt đối phương, Trì Am hoài nghi Tư Ngang có lẽ đã bắt đầu tìm kiếm chìa khóa cổng rồi.
Trì Am vốn cho rằng mình sẽ sớm có thể tìm được cơ hội tìm Lạc Khả tiếp tục hỏi chuyện chìa khóa cổng, nào biết từ mùa xuân đến mùa hè vẫn không tìm được cơ hội.
Hơn nữa, sau lần đó, Lạc Khả rõ ràng trốn tránh cô.
Hoặc thay vì nói tránh cô, nói Lạc Khả tránh Tư Ngang càng đúng hơn.
Sau khi Trì Am nhận ra cũng chỉ đành thở dài, nghi hoặc hỏi Tư Ngang: “Có phải anh làm gì Lạc Khả không?”
“Lạc Khả là ai?” Tư Ngang mờ mịt.
“Chính là cô gái lần trước bị em đè lên tường, sau đó bị anh hiểu lầm đấy.”
Nghe được cô giải thích, vẻ mặt anh trở nên khó chịu, gân xanh trên trán hằn lên, đôi mắt càng đỏ sẫm như máu. Trì Am nhìn mà run như cầy sấy, vội vàng giải thích: “Giữa em với cô ấy không có gì thật mà. Cô ấy là con gái, em còn lâu mới nhìn trúng cô ấy! Em chỉ thích đàn ông thôi, hơn nữa thích người đàn ông giống như anh cơ.”
Tư Ngang lạnh lùng cười nhạo: “Chẳng lẽ gu của em đặc biệt thế à? Thích một tên điên như anh?”
“Vớ vẩn, ai nói anh là tên điên!” Trì Am giận tím mặt: “Anh không phải tên điên!”
Tư Ngang lạnh tanh nhìn cô, màu máu trong đáy mắt không giảm.
Trì Am biết tinh thần người đàn ông này không tốt, tuyệt đối không nên đối nghịch với anh, bằng không sẽ kích thích tới anh. Mà cô cũng không nỡ.
Vì thế Trì Am kiên trì vuốt lông: “Em thích anh thật mà. Em thích đàn ông điển trai như anh! Anh là anh chàng đẹp trai nhất khu tụ cư này, không biết bao nhiêu cô gái ngấm ngầm chảy nước miếng với gương mặt này của anh đâu. Còn chưa kể anh còn cưng chiều, bao dung em. Dù tinh thần anh không tốt cũng chưa làm tổn thương em bao giờ.”
Nét mặt Tư Ngang dịu đi nhiều.
Vì chuyện này, anh còn tranh thủ lúc Trì Am không chú ý tìm Tư Ngôn hỏi: “Trông tôi thế nào?”