Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 704

Trì Am kéo người rời đi, quyết định chờ hai tháng nữa khôi phục tu vi rồi nghĩ cách khác.

Mặc kệ nói như thế nào, nàng không thể để thành chủ nhà mình hóa thành một ma đầu thị sát, trở thành thiên ma thế nhân e ngại được. Thế nên có thể giảm bớt giết chóc không cần thiết chút nào thì hay chút đấy.

Sau khi dạo quanh thành Thiên Ma, quen thuộc địa hình, ngày đầu tân hôn cứ như vậy chấm dứt.

Buổi tối, Trì Am nằm trên giường, nhận ra thành chủ lại sán tới, sờ đến sờ đi trên người thì không cần nói cũng hiểu chuyện gì. Nàng lạnh lùng vô tình từ chối lời cầu hoan.

“Hôm qua chàng đã làm đủ số lượng cả một tuần rồi. Vậy nên trong một tuần này không thể làm gì cả.”

Một tuần là mười ngày, ý nàng là trong vòng mười ngày không thể chạm vào nàng?

Tư Ngang trợn tròn mắt đỏ, một lúc lâu sau gục đầu xuống khẽ gọi: “Am Am!”

Lòng Trì Am mềm nhũn, chợt nghĩ một tuần có phải hơi lâu không? Tuy nam nhân này tu luyện công pháp có thể khiến hắn không cương, nhưng chỉ cần hắn muốn thì hóa thân thành sói một đêm bảy lần là chuyện nhỏ. Quả thật rất giống ma công, có thể khống chế co duỗi tự nhiên, Trì Am bị hắn làm cho không nói nên lời.

Nam nhân dúi đầu vào lòng nàng, lại cúi đầu gọi khẽ “Am Am.”

Trì Am bị hắn gọi mềm lòng, cuối cùng ỡm ờ bị hắn đẩy ngã.

Và thế là tối hôm nay, con dân thành Thiên Ma lại thấy lốc xoáy mây đen vẫn tiếp tục xôn xao, gió nổi mây vần, dị tượng ào ạt. Bọn họ bình tĩnh tỏ vẻ, thành chủ đêm nay vẫn đang động phòng, đã thế vẫn còn rấy kịch liệt.

Còn ddám thị vệ thành Lâm Xuyên bị giữ lại thì run như cầy sấy, cảm thấy dị tượng thành Thiên Ma quá thường xuyên. Có lẽ nào thiên ma thật sự thức tỉnh?



Tân hôn ngày thứ ba, Trì Am vẫn bị lưng đau eo mỏi đến mức tỉnh lại, nhe răng nhếch miệng, lại cảm giác được sự tê dại sung sướng một lời khó nói hết tới từ vùng eo lưng vất vả mà sinh bệnh.

Thật ra nếu là cơ thể của võ giả thì hẳn sẽ không vô dụng như thế, nhưng giờ Trì Am không có vũ lực, vị thành chủ nào đó lại là thiên ma sắp thức tỉnh, không phải là người mà võ giả bình thường có thể so được. Bởi vì sức chiến đấu không tương ứng nên mới rơi vào bi kịch.

Trì Am vô cùng hy vọng hai tháng vèo một tiếng trôi qua. Nàng phải nỗ lực tu luyện, sau đó áp ngược lại hắn mới được.

Thành chủ đại nhân thấy nàng khó chịu cùng cực như thế, nghĩ một lát, dùng một tay ôm nàng đi thẳng về phía sau núi phủ thành chủ.

“Đi đâu vậy?” Trì Am yếu ớt hỏi. Bây giờ nàng rất khó chịu, thật sự không muốn thêm chút nào nữa đâu.

Tư Ngang không trả lời, tới sau núi thì chuyển một tay ôm nàng, một tay đánh một chưởng về phía vách núi đen trước mặt.

Kình phong đen nện xuống vách núi, cả tòa núi chợt rung động, chậm rãi mở một cánh cửa lớn cao tới ba trượng chế tạo từ hắc kim ra.

Tư Ngang ôm Trì Am đi vào, tiến tới cả đống đồ chồng chất thành núi bên trong, thoải mái nói với nàng: “Nàng thích cái gì, cứ việc chọn.”

Trì Am: “...”

Trì Am nhìn đống thiên tài địa bảo như rác rưởi tùy tiện xếp thành núi bên kia. Nếu không phải khí tức chúng nó tản ra mãnh liệt, chứng minh chúng nó trân quý thế nào thì Trì Am còn sinh ra cảm giác vách tường trong núi này là nơi chuyên dùng để chất rác thải chứ.

Nàng hít sâu, khẽ cười nói: “Nếu ta muốn toàn bộ thì sao?”

“Ừ, cho nàng hết.” Thành chủ rất hào phóng, cúi đầu nhìn nàng nói: “Cái gì của ta đều là của nàng.”

Nụ cười bên môi Trì Am không tài nào đè nén được, nhưng sau đó lại nghe hắn nói: “Của nàng cũng là của ta.”

Trì Am: “...”

Trì Am không thèm quan tâm tới nam nhân chết não này, hai mắt sáng lấp lánh nhào tới xem xét chồng bảo bối kia.

Nam nhân đứng bên cạnh nhàm chán nhìn nàng bận rộn giữa chồng núi nhỏ kia, đáy lòng vô cùng thoải mái. Xem ra thể lực của nàng vẫn khá tốt, không phải đang vui vẻ rồi sao?

Đúng vậy, đêm nay có thể lại làm lâu hơn một chút.

Trì Am hoàn toàn không biết suy nghĩ của vị thành chủ này, nàng gần như trầm mê vào quá trình đào tìm bảo tàng, hơn nữa hội chứng cưỡng chế phát tác, không phân loại xong là không thoải mái được. Vì thế thời gian sau đó, gần như ngày nào nàng cũng hận không thể ngâm mình ở đây.

Mãi tới khi quản gia nhắc nhở, nàng mới nhớ tới thị vệ thành Lâm Xuyên bị giữ ở thành Thiên Ma mười ngày rồi. Nàng ngẫm nghĩ, phân phó: “Dù sao cũng không có việc gì, bảo bọn họ về đi.”

Nghe nàng nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, nào có như ngày đầu tân hôn ủ dột u oán đâu?

Quản gia liếc mắt nhìn bảo khố mà các đời thành chủ thành Thiên Ma sưu tầm cất chứa, nhất thời hiểu ra. Thì ra thành chủ phu nhân tân nhiệm thích mấy thứ này.

Ừm, sở thích của thành chủ phu nhân rất bình thường, hoàn toàn không thành vấn đề.

Đoàn người Tương Kính giam chân mười ngày cuối cùng có thể rời khỏi tòa thành Thiên Ma hãi hồn kia.

Nhưng mãi tới khi bọn họ đi rồi cũng không thấy được Thất tiểu thư đã trở thành thành chủ phu nhân, đáy lòng cũng sinh ra đoán mò lung tung.

Tuy thành Thiên Ma thật sự tổ chức một hồi hôn lễ náo nhiệt, tuyên bố với cả đại lục là thành chủ thành Thiên Ma thú thê. Nhưng bọn họ vẫn luôn không nhìn thấy Thất tiểu thư, Tương Kính cũng không biết tình hình hiện giờ ucar Thất tiểu thư thế nào, thành Thiên Ma có thật sự đối xử với nàng như thành chủ phu nhân không.

Có lẽ nào còn có nội tình gì đó trong chuyện này? Bằng không vì sao thành Thiên Ma vẫn luôn không cho bọn họ gặp Thất tiểu thư chứ?

Tương Kính mang theo suy đoán này, đoàn người bước trên đường về.

Trì Am nghe nói người thành Lâm Xuyên rời đi cũng chỉ thản nhiên ‘à’ một tiếng, tiếp tục vùi đầu vào bảo vật.

Tốn cả một tháng mà Trì Am mới sửa sang lại không đến một phần mười, nhìn núi nhỏ vẫn không thấy vơi bớt chút nào kia, nàng từ cảm giác hưng phấn kích động ban đầu đến bây giờ dù một cước đá bay bong bóng cá của một con quái ngư nào đó tới từ đáy vực biển sâu thì vẫn thờ ơ hờ hững.

Cuối cùng nàng cũng hiểu được vì sao người của thành Thiên Ma lại bình thàn với những thiên tài địa bảo này như thế. Bởi vì nhiều đến mức có thể xem như rác thì còn có gì đáng kích động nữa?

Nàng đúng là chưa đủ bình tĩnh.

Trì Am tự mình cảnh tỉnh một phen, tiếp tục nhặt nhạnh chỉnh lý.

Màn đêm buông xuống, Trì Am lại bị thành chủ vừa ra khỏi phòng luyện công xách về phòng, trong lòng nàng còn đang ôm một hộp ngọc đựng Cửu Tinh Hàm Châu Thảo.

Tư Ngang gảy thứ trong lòng nàng: “Cái này để làm gì?”

“Dùng chữa bệnh cho chàng.”

Tư Ngang nheo mắt nhìn nàng: “Ta không có bệnh!”

Trì Am bình tĩnh gật đầu: “Phải, ta biết chàng không bệnh.”

Hắn nhìn nàng chằm chằm, sao có thể không nhìn ra nàng nói chuyện qua loa với hắn. Thế là lập tức nổi cáu, ôm nàng vào lòng cắn một cái, sau đó lột sạch, tiếp tục động phòng.

Mãi tới khi Trì Am chỉ còn sức thở dốc mới đầu hàng: “Không làm, không làm nữa, là ta có bệnh, được chưa?” Trong lòng lại không nhịn được mà lẩm bẩm than thở. Người này đúng là quá khó chơi, rõ ràng bản thân có bệnh mà còn khăng khăng nói không phải.

Thành chủ đại nhân vừa lòng ôm nàng vào lòng, dịu dàng hôn lại hôn, sau đó ôm nàng ngủ.



Thành Lâm Xuyên ở xa xôi, thị vệ đưa dâu cuối cùng trở về, đồng thời cũng mang về tin tức thành chủ thành Thiên Ma đã thú nữ nhi Trì gia làm thê tử.

“Cái gì? Không thể nào!” Một nữ tử xinh đẹp tú lệ vừa sợ vừa giận thốt lên: “Ma đầu kia sao có thể thú nữ nhi Trì gia được, hắn rõ ràng là…”

“Tinh nhi, thành chủ thành Thiên Ma làm sao?” Trì phu nhân kỳ quái hỏi, không biết vì sao nữ nhi lại kích động như thế.

Trì Tinh nhìn vẻ mặt quan tâm của mẫu thân, nghĩ đến những gì mình từng gặp phải thì không nhịn được đau xót, oán hận nói: “Ma đầu kia giết người không chớp mắt, sao hắn có thể thú thê? Đối với hắn, nữ nhân hoàn toàn không là gì cả. Hắn chính là ma đầu người gặp người tru, sao có thể có tình cảm được?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất